Nồng Nhiệt

Chương 2: “A Lê, cứ đi thẳng về phía trước, không được dừng lại!" (2)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Đào Tử đứng lặng thêm một lúc, rồi lặng lẽ quay người vào nhà, sau lưng là tiếng thúc giục không ngớt.

Tiếng nói the thé của bà nội Chu Lê phá vỡ sự tĩnh lặng nơi thôn nhỏ. Từ cửa nhà, mẹ của Thuần Thuần gọi cô về bằng một cái vẫy tay. Thuần Thuần ngập ngừng nhìn bạn bè, rồi nhanh chóng tạm biệt họ, bước vội về nhà.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, tiếng côn đánh mạnh vang lên từ phía nhà Chu Lê vọng tới. Thuần Thuần khẽ quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy Chu Lê với thân hình gầy guộc, lảo đảo đứng dậy, lưng vẫn thẳng. Cô không thấy rõ gương mặt bạn, chỉ còn một dáng hình lặng lẽ giữa ánh chiều.

"Mẹ, chị Lê sao rồi?" – Thuần Thuần hỏi, thấp giọng hỏi. Cô còn nhỏ, nhưng cảnh tượng như thế không phải lần đầu cô nhìn thấy.

Thuở bé, Thuần Thuần từng nghĩ liệu có cách nào để ngăn cản chuyện này. Nhưng ngay cả mẹ cô cũng chẳng làm gì được. Cô bé, càng không biết phải làm sao.

Mẹ cô chỉ thở dài, giọng thấm đượm mệt mỏi: "A Lê thi đỗ đại học, nhưng bà nội nó không cho đi, còn xé cả giấy báo trúng tuyển. Bà ấy bắt nó lấy chồng."

Không cần hỏi han thêm, đi đến đâu Thuần Thuần cũng nghe người ta xì xào:

"Bà nội con bé A Lê sợ nó đi học rồi sẽ không về chăm sóc bà."

"Cũng chẳng trách được con bé, từ nhỏ bà nội nó đối xử với nó ra sao, không phải đánh thì là mắng. Cả mẹ nó khi còn sống cũng ăn không ít khổ..."

"Đúng là quả báo. Làm nhiều chuyện thất đức thì có ngày phải trả."

"Bà già ấy, cả đời chỉ biết gây nghiệp chướng!"



Phòng của Chu Lê tối om, những tấm ván gỗ che kín cửa sổ chặn hết ánh sáng ban ngày. Dưới sàn nhà, những mảnh giấy bị xé vụn nằm rải rác. Trong góc phòng, Chu Lê ôm đầu gối, im lặng ngồi, lắng nghe mọi âm thanh bên ngoài.

Thôn trưởng từng đến, nghiêm giọng với bà nội Chu Lê: "Bà làm thế là không được đâu. Bao nhiêu đứa trẻ trong thôn này, học mãi còn không thi đỗ nổi trường mà con bé A Lê vừa đỗ. Nhà ai có con thi đỗ đại học thế này, họ còn phải mời cả thôn ăn mừng. Vậy mà bà lại nhốt con bé, không cho nó đi học. Đây là phạm pháp đấy, bà có biết không?"

"Phạm pháp cái gì? Nó là cháu tôi, tôi dạy nó thế nào là việc của tôi!"

"Nhưng bà không thể nhốt nó, không cho nó đi học được!"

"Tôi nhốt nó bao giờ? Nó học hết cấp ba rồi đấy thôi! Thôn này có bao nhiêu đứa học xong cấp ba? Tôi nuôi nó từng ấy năm, giờ tôi già rồi, nó cũng lớn rồi, phải nuôi lại tôi chứ."

"Nhưng bà ơi, đại học không phải ai cũng thi được. Sau này tốt nghiệp, nó kiếm tiền lo cho bà. Ai chẳng mong có con cháu đỗ đạt như thế!"

"Đỗ đại học thì đã sao? Như cái thằng nhà ông Lý, học xong tốn bao nhiêu tiền mà cuối cùng vẫn phải nhờ bố xin việc trên trấn. Tôi không cần những cái hão huyền đó, sống ở đây là phải thực tế!"

Tiếng ồn ào bên ngoài dần tan biến. Một tia sáng len qua khe cửa cũng mờ nhạt đi trong bóng tối.

Đêm xuống, làng mạc chìm vào yên lặng. Chu Lê ngồi co ro trong bóng tối, bàn tay siết chặt những mảnh giấy vụn. Ngoài kia, tiếng bà nội vọng vào: "Tao biết mày ghét tao. Từ bé tao đánh mày, mày nhớ rõ. Tao đối xử tệ với mẹ mày, mày cũng nhớ rõ. Nhưng mày không được quên, tao nuôi mày lớn lên. Tao có công với mày. Giờ mày phải trả công, mày phải nuôi tao!"

Một tiếng đập mạnh vang lên, cánh cửa gỗ rung lên, cả thế giới của Chu Lê chao đảo rồi lại chìm vào tĩnh lặng.

Cô tưởng rằng ước mơ của mình đã chấm dứt vào mùa hè ấy. Cho đến một đêm khuya, khi cánh cửa phòng bỗng bị cạy mở. Đào Tử đứng đó, bóng dáng mờ nhạt dưới ánh trăng.

Cô ấy nhẹ giọng thì thầm: "A Lê, chúng ta đi thôi."

Đào Tử không mang theo gì, vì từ lúc đến đây cô cũng chẳng có gì để mang. Chu Lê không do dự, lặng lẽ theo Đào Tử bước ra khỏi căn nhà, bước ra khỏi bóng tối.

Các cô lặng lẽ rời khỏi thôn làng. Khi quay đầu lại, thôn nhỏ chìm trong giấc ngủ sâu, tựa như một con quái thú khổng lồ đang yên giấc. Phía trước, trong màn đêm đen thẫm, bóng cây chập chờn hệt như những bóng ma quái dị đang rình rập.

Trẻ con lớn lên trên núi đều vừa kính sợ vừa e dè đại sơn. Đó là nỗi sợ đã ăn sâu vào máu thịt, như một phần không thể tách rời của những đứa trẻ miền thôn dã.

"A Lê, giấc mơ của tôi là rời khỏi nơi này," Đào Tử nói. Khi nói ra đièu ấy, nụ cười của cô ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh trăng sáng trên cao.

Chu Lê nhìn bạn, trong khoảnh khắc ấy, cô tin rằng giấc mơ của Đào Tử chắc chắn sẽ thành hiện thực.

Hai cô cứ đi mãi, chẳng biết đã đi bao lâu, nhưng con đường phía trước vẫn kéo dài vô tận. Rất nhiều năm sau, Chu Lê vẫn không thể nào quên được đêm đó.

Họ không dám dừng lại dù chỉ một khắc. Hai người cứ bước, cứ đi, tin rằng chỉ cần không ngừng, họ nhất định sẽ thoát khỏi những ngọn núi lớn này. Nhưng đúng lúc đó, một vệt ánh sáng từ xa rọi tới, xuyên qua màn đêm. Đó không phải ánh bình minh rạng rỡ của hy vọng, mà là ánh sáng của sự tuyệt vọng đang đuổi theo các cô.

Hai cô gái vội vã bước nhanh hơn, nhưng ánh sáng kia càng lúc càng gần. Giọng người gọi vang vọng, xé toạc màn đêm tĩnh mịch, tiếng họ gọi tên hai người như thúc ép, như trói buộc.

Đào Tử bất ngờ đẩy Chu Lê vào một bụi cỏ ven đường, rồi quay đầu chạy về hướng ngược lại, như một cơn gió lao đi trong đêm đen. Chùm sáng ấy lập tức đổi hướng, đuổi theo bóng dáng Đào Tử.

Chu Lê nằm yên trong bụi cỏ, thế giới xung quanh lại chìm vào tĩnh lặng. Từ xa, tiếng gọi tên Đào Tử mờ dần trong không gian, tựa như tan vào bóng đêm vô tận.

Giọng của Đào Tử vang lên lần cuối, như một lời nhắn nhủ:

“A Lê, cứ đi thẳng về phía trước, không được dừng lại. Cứ đi thẳng!”