Nồng Nhiệt

Chương 1: “A Lê, cứ đi thẳng về phía trước, không được dừng lại!" (1)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

"A Lê, giấc mơ của em là gì?" Đào Tử chưa học được mấy chữ, nhưng khi nói đến hai từ "giấc mơ", giọng cô trầm xuống. Đầu cô ngẩng cao, ánh mắt dõi về bầu trời đen kịt phủ đầy mây.

Mưa nhỏ tí tách rơi, dãy núi xa mờ ảo như hòa tan trong màn mưa mịt mùng. Những giọt mưa len qua kẽ lá, thỉnh thoảng đáp xuống hai cô gái trẻ với dáng vẻ yếu ớt. Mái tóc đen óng và khuôn mặt non nớt của họ dần thấm ướt.

Chu Lê lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, chờ đợi cơn mưa dứt để trời lại sáng. Khi nghe Đào Tử hỏi, cô ngẩng đầu nhìn, nhưng trước khi cô kịp trả lời, Đào Tử đã nhoẻn miệng cười. Nụ cười ấy làm Chu Lê không thể đọc được ý nghĩ ẩn sau đôi mắt kia. "Tôi không có giấc mơ," cô nói, "nên muốn hỏi em, giấc mơ của em là gì."

Đào Tử xinh đẹp với khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn vừa ngây thơ vừa gợi cảm.

Chu Lê chưa thân quen với Đào Tử, chỉ biết cô ấy lớn hơn mình hai tuổi, mới gả từ thôn bên cạnh sang đây. Chồng cô ấy là một người đàn ông trung niên chất phác mà Chu Lê vẫn gọi là "chú" mỗi khi gặp.

Đào Tử ít nói, Chu Lê cũng vậy. Nhưng Đào Tử lại thích cùng Chu Lê làm việc, Chu Lê cũng không phiền.

Chu Lê suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Học thật giỏi, tìm một công việc tốt."

Đào Tử cười dịu dàng, gương mặt trẻ trung ánh lên vẻ bình thản không hợp với tuổi của cô.

"Bà tôi bảo, thành tích của em rất tốt. Nhất định em sẽ thi đậu một trường đại học danh tiếng. Đó là lý tưởng của em, không phải giấc mơ."

Chu Lê chỉ cười, không nói gì. Cô nhìn về màn mưa nặng hạt, nhưng chẳng thể nhìn rõ dãy núi lớn trước mắt.

Mưa trên núi đến nhanh mà đi cũng vội. Chu Lê và Đào Tử chờ mưa ngớt rồi tiếp tục nhổ cỏ. Khi công việc trên ruộng xong xuôi, họ hái đầy một gùi rau dại và trái rừng mang về nhà.

Cánh cổng rào thấp của sân nhà mở ra, bà nội Chu Lê đang chống gậy, tay bốc thóc cho gà ăn. Chu Lê đặt gùi xuống, cất tiếng chào nhưng không nhận được lời đáp. Cô lặng lẽ rửa tay rồi bắt đầu nấu cơm. Trong bếp, ánh lửa hắt lên làm ửng đỏ gương mặt cô. Chu Lê liếc nhìn về phía bà nội đang ngồi ở cửa từ lúc nào không hay, rồi lại âm thầm thu ánh mắt về.

Trong lúc cô xào rau, người thím ở vách bên qua mượn trứng gà. Sau khi thím rời đi, bà nội Chu Lê ngồi xuống, sắc mặt u ám, miệng lẩm bẩm những lời trách móc. Bà chửi người ta chỉ biết lợi dụng, khinh thường nhà mình vì là cô nhi quả phụ không nơi nương tựa. Cuối cùng, bà quay sang mắng Chu Lê yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Chu Lê chẳng nói gì. Cô đã quen rồi. Những lời muốn nói cứ mắc nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng chỉ là những suy nghĩ không bao giờ thành câu.

Có lẽ vì hôm nay thời tiết xấu, bà nội cô còn thất thường hơn mọi khi. Chu Lê ăn cơm tối trong tiếng mắng mỏ không ngớt, sau đó giúp bà rửa chân rồi đỡ bà lên giường nghỉ ngơi.

Chu Lê ngồi trên ghế, tựa người vào bức tường lạnh. Đôi mắt khép hờ vì mệt mỏi. Thôn làng chìm trong yên tĩnh, xa xa chỉ còn vài ánh đèn dầu leo lét trong màn đêm.

Bất chợt, từ ngoài cửa sổ, giọng nói khe khẽ vang lên. Là Thuần Thuần, con gái thím ở nhà bên. Cô bé rón rén đến gần, thấp giọng hỏi: "Chị Lê, chị có nói chuyện với bà nội không?"

Chu Lê khẽ lắc đầu. Thuần Thuần nhìn cô, ánh mắt như đã hiểu.

Các cô trước đó đã hẹn nhau nghỉ hè sẽ cùng lên trấn làm việc, kiếm tiền đóng học phí. Nhưng bây giờ xem ra, Chu Lê chắc không đi được. Thuần Thuần thay cô lo lắng, hỏi nhỏ:

"Chị Lê, nếu bà nội chị không đồng ý cho chị học đại học thì làm sao bây giờ?"

Thuần Thuần từ nhỏ đã quen nghe những lời mắng chửi của bà nội Chu Lê:

"Học, học, học! Ngoài học ra thì mày làm được gì? Có giỏi mấy cũng thế thôi, mày là đứa có cha mẹ sinh nhưng không có cha mẹ nuôi!"

Những câu nói lặp đi lặp lại suốt bao năm, lạnh lùng và cay nghiệt.

Chu Lê im lặng. Một lát sau, Thuần Thuần nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi, liền ngượng ngùng tìm cách đổi chủ đề. Thấy Chu Lê không có hứng trò chuyện, Thuần Thuần cũng không làm phiền thêm, chỉ nói vài câu vu vơ rồi trở về.

Về đến nhà, Thuần Thuần nghe thấy tiếng trò chuyện từ nhóm hàng xóm bên ngoài. Họ đang bàn tán về gia đình Chu Lê:

"Đáng tiếc thật, mấy chục năm thôn mình mới có một đứa giỏi như vậy. Tôi nghe thầy Lý nói, con bé A Lê thi vào trường đại học đứng top cả nước đó!"

"A Lê thông minh từ nhỏ, lại chịu khó. Con bé nhà tôi mà được một nửa như nó thì tốt quá."

"Học giỏi cũng có ích gì? Đυ.ng phải bà nội như vậy, dù có đỗ trường tốt đến mấy cũng chẳng thoát được cảnh khổ..."

Thuần Thuần khép cửa phòng mình lại. Tiếng nói chuyện ngoài kia dần mờ đi trong khoảng không mịt mù của buổi tối.

Cuộc sống ở thôn buồn tẻ và nhọc nhằn. Thuần Thuần cũng đã cùng bạn bè hẹn ngày lên trấn làm việc, chỉ ít lâu sau là đi. Trên trấn, cuộc sống phong phú và náo nhiệt hơn nhiều. Dù công việc vất vả, đôi lúc còn bị mắng, nhưng những cô gái tuổi mười tám, đôi mươi vẫn tìm được niềm vui bên nhau. Mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện.

Hai tháng hè trôi qua nhanh chóng. Khi Thuần Thuần cùng các bạn đầy phấn khởi trở về làng, xe đẩy chở đầy rau quả, đi ngang qua nhà Chu Lê, một cảnh tượng bất ngờ khiến cô đứng khựng lại. Trong sân nhỏ, Chu Lê đang quỳ gối. Ánh nắng cuối hè chói chang phủ lên dáng người mảnh khảnh ấy. Bà nội Chu Lê đang dùng gậy quật xuống lưng cô, từng tiếng “bốp” trầm nặng vang lên.

Lưng cô gái nhỏ chỉ khẽ rung lên mỗi khi gậy giáng xuống. Đầu Chu Lê vẫn cúi gằm, không một tiếng khóc, không một lời phản kháng.

Bên ngoài hàng rào, dưới bóng cây lớn, vài người dân làng đứng tụm lại. Họ xì xào to nhỏ, nhưng trên gương mặt không ai có chút biểu cảm nào, chỉ là sự bình thản đến đáng sợ.

Ở sân nhà bên cạnh, Đào Tử cũng đang đứng nhìn về phía nhà Chu Lê. Khi Thuần Thuần đi ngang qua, cô nghe thấy giọng khàn khàn từ trong nhà Đào Tử vọng ra: "Nhìn cái gì mà nhìn? Lo chuyện nhà mình đi! Mau vào nấu cơm!"