Nồng Nhiệt

Chương 10: “Em không sao, chỉ là một chút nắng thôi mà.” (2)

Editor: Quỳnh Anh.

___________________________

Dịch Nguy Nhiên là người có trí nhớ rất tốt. Nhưng việc anh nhớ đến Chu Lê không phải vì vài lần tình cờ gặp gỡ, mà là nhờ lời khen của ân sư. Chu Lê từng đăng ký học môn do ân sư của anh giảng dạy. Vị lão sư nổi tiếng khắt khe và rất hiếm khi khen ngợi lại bày tỏ sự đánh giá cao đối với Chu Lê, điều này khiến Dịch Nguy Nhiên không khỏi chú ý đến cô.

"Anh từng nghe thầy Từ nhắc tới em. Có thể khiến thầy ấy nhớ đến tên là điều không dễ dàng đâu." Anh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chân thành, lần đầu khiến Chu Lê cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Giống như ân sư của mình, Dịch Nguy Nhiên luôn trân trọng những người thông minh và chăm chỉ. Sự hiểu biết rộng rãi và trí tuệ của anh cũng khiến Chu Lê thầm khâm phục.

Cả hai đứng ở ban công trò chuyện một lúc về chuyện học tập. Đúng lúc đó, điện thoại của Dịch Nguy Nhiên đổ chuông. Anh nhìn thoáng qua màn hình rồi bật cười bắt máy.

Giọng Trâu Tự lớn đến mức Chu Lê không kịp tránh đã nghe rõ: "Lão Dịch, chiều nay đi chơi bóng nhé. Tôi khó khăn lắm mới kéo được Triệu Thầm ra khỏi chỗ của Diệp Thiền. Cậu mà lỡ hẹn thì không xong đâu!"

Nghe Dịch Nguy Nhiên trả lời đồng ý, Chu Lê thức thời rời khỏi ban công, hòa mình vào đám đông, như thể chưa từng tồn tại.

Sau kỳ nghỉ, Tô Tiểu Tiểu dùng mức giá rẻ đến khó tin để nhượng lại chiếc điện thoại cũ cho Chu Lê.

Cô ấy dè dặt nói: "Mẹ mình vừa mua cho mình điện thoại mới. Cái cũ này vẫn dùng được, để không cũng phí. Mình không cho không cậu đâu, cứ yên tâm mà nhận."

Tô Tiểu Tiểu thật lòng muốn giúp đỡ Chu Lê, mà Chu Lê cũng không phải người cứng nhắc. Cuối cùng, cô nhận lấy sự chân thành của Tô Tiểu Tiểu.

Gió xuân thổi qua, sân trường ngập tràn sắc xanh non tươi mới.

...

Khi mùa xuân sắp kết thúc, nhờ vào nỗ lực bền bỉ, Chu Lê đã giành được học bổng. Nhưng đồng thời, cô lại mất việc ở cửa hàng tiện lợi vì một lời khiếu nại của khách hàng.

Mọi chuyện bắt nguồn từ một việc rất nhỏ: cô giúp giáo sư mang tài liệu cho Dịch Nguy Nhiên. Khi tới hội học sinh, Dịch Nguy Nhiên không có ở đó. Trùng hợp thay, Trâu Tự cũng đang tìm anh. Trâu Tự vẫn nhớ rằng Chu Lê từng giúp mình trước đây, liền tiện tay nhận hộ tài liệu. Hai người chỉ trao đổi vài câu, nhưng lại bị Chu Ngọc vô tình nhìn thấy.

Tô Tiểu Tiểu sau khi biết được sự thật, tức giận đến mức bỏ cả bữa trưa, quyết tâm đi đòi lại công bằng cho Chu Lê. Vương Quyên ngăn lại, nói: "Chuyện này cậu đừng can thiệp, chúng ta không quản được đâu."

So với sự căm phẫn của Tô Tiểu Tiểu, Vương Quyên lại nghĩ rằng Chu Lê chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Trâu Tự hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này. Mãi đến rất lâu sau, anh mới nghe được từ miệng người khác. Nghe xong, anh ném quả bóng rổ cho người khác, không quay đầu lại mà bước đi.

"Ai, cậu định đi đâu vậy?" Bạn bè gọi với theo, nhưng Trâu Tự cũng không biết phải trả lời thế nào.

Đúng vậy, anh đi đâu đây?

Trâu Tự cảm thấy bực bội trong lòng, chạy đi tìm Triệu Thầm. Sau đó, anh thoải mái làm một "bóng đèn" đúng nghĩa. Người ta xem phim, anh cũng đi xem phim. Người ta ăn cơm, anh cũng ngồi cùng bàn.

Diệp Thiền không để bụng chuyện bạn thân của bạn trai bám theo, thậm chí còn khuyên: "Không phải cậu nên nói chuyện rõ ràng với Chu Ngọc sao?"

Nghe vậy, Trâu Tự nhăn mặt khó chịu: "Đầu óc cô ấy có chút không bình thường. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không hề thích cô ấy."

Bị một người cố chấp dây dưa thật sự khiến người ta đau đầu. Đối mặt với kiểu người như vậy, ngay cả những người xung quanh cũng chẳng biết làm gì hơn.

Mùa hè ở Bắc Thành, thời tiết nóng nực đến mức khiến người ta khó chịu. Từ trung tâm thương mại ra, Triệu Thầm liền bảo Trâu Tự đi lấy xe. Trâu Tự cau mày bất mãn. Hai người bọn họ cùng thi lấy bằng lái, nhưng trước khi có bạn gái, Triệu Thầm chưa bao giờ tự lái xe. Có bạn gái rồi, anh ta lại càng già mồm, như thể cái nắng như thiêu đốt này có thể khiến Diệp Thiền "bốc hơi" vậy.

Mặc dù bực bội, Trâu Tự vẫn ném cho Triệu Thầm hai cái nhìn khinh bỉ, sau đó cầm chìa khóa đi lấy xe. Khi họ đến, xe được đỗ ở bãi xe đối diện trung tâm thương mại. Để quay lại, phải vòng qua quảng trường có suối phun rồi băng qua đường lớn.

Trâu Tự sải bước rất nhanh. Trên quảng trường, có vài người mặc trang phục hóa trang búp bê đang phát tờ rơi. Một trong số đó mặc bộ đồ búp bê màu hồng, động tác thiếu tinh tế, đúng lúc va phải Trâu Tự khi đưa tờ rơi. Trâu Tự ghét nhất mấy thứ này. Anh không thèm quay đầu lại, cũng chẳng buồn nhận tờ rơi, mà tiếp tục bước đi với vẻ mặt đầy khó chịu.

Mặt trời rực lửa thiêu đốt mặt đất, Trâu Tự lái xe từ bãi đỗ trở về, dừng ven đường trước trung tâm thương mại. Từ phía quảng trường, Triệu Thầm nắm tay Diệp Thiền bước đi, cả hai như một đôi tiên đồng ngọc nữ giữa dòng người. Ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của người qua đường không ngừng hướng về phía họ.

Trâu Tự cảm thấy thật chướng mắt, ánh nhìn vô thức lướt qua một góc hẻo lánh khác. Bên bồn hoa công cộng, một vệt màu hồng nhạt lặng lẽ hiện ra.

Chu Lê, đầu đội chiếc mũ vải bạc màu, vô lực ngồi trên ghế bên bồn hoa. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, những lọn tóc bết lại, dính vào trán và cổ cô. Một người bạn tốt bụng bước tới, đưa cho cô một chai nước:

"Uống nước đi, nghỉ một lát thôi."

Chu Lê nhận chai nước, giọng "Cảm ơn" nhỏ nhẹ đến gần như không nghe rõ.

"Chỉ còn nửa ngày nữa thôi, cố gắng một chút nữa nhé." Người bạn tưởng cô sắp kiệt sức, liền khích lệ.

Chu Lê hiếm khi cười, nhưng lần này, cô khẽ nở một nụ cười mệt mỏi: "Không sao, mình sẽ ổn ngay."

Ở một góc khác, Diệp Thiền cũng mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió: "Em không sao, chỉ là một chút nắng thôi mà."

Đêm đó, khi trở về nhà, trong giấc mơ của Trâu Tự luôn hiện lên hình ảnh một cô gái. Mồ hôi thấm đẫm mái tóc dài của cô, những sợi tóc rối bết vào khuôn mặt và cổ cô.

Tỉnh lại, anh nhận ra mình cũng toàn thân ướt đẫm mồ hôi.