Gian Thần Ốm Yếu Ngày Ngày Cầu Hôn Trưởng Tẩu Làm Vợ

Chương 21: Tiệm thuốc này là tiệm thuốc lớn nhất trấn Thanh Hà

Tống Yểu đáp: “Trong nhà hết gạo rồi, phải mua ít gạo. Dầu, muối, tương, giấm gì đó cũng cần phải mua thêm.”

Tống Hương Lăng bĩu môi, lộ vẻ không mấy hứng thú: “Vậy đường tỷ cứ dạo trước đi, muội muốn đi xem son phấn. Lát nữa chúng ta gặp lại nhau ở chỗ này nhé?”

Tống Yểu hơi ngạc nhiên, khẽ nhướng mày, song nàng vốn cũng không muốn cùng Tống Hương Lăng đi dạo, đang lo không biết tìm cớ gì để tách ra, liền sảng khoái gật đầu đồng ý.

Hai người lập tức chia tay nhau.

---

Tống Hương Lăng nhìn bóng lưng nàng khuất dần, khóe môi chậm rãi cong lên. Ả ta xoay người rẽ vào một con ngõ nhỏ, nơi đó có mấy nam nhân đang tựa vào tường trò chuyện.

“Những gì muội dặn, các huynh đều nhớ kỹ cả rồi chứ?”

"Muội tử cứ yên tâm, bọn ta đều là bằng hữu của ca ca muội. Chuyện này nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa cho muội.”



Tống Yểu không vội đến cửa hàng gạo, mà thong thả dạo quanh một vòng, cảm nhận phong tục, nhân tình nơi đây.

Trên đường phố có đủ loại người buôn bán, kẻ bán đồ ăn, người bán đồ thủ công, cũng có người bày rau quả nhà trồng.

Quả đúng như câu dân dĩ thực vi thiên - dân lấy ăn làm gốc. Tống Yểu quan sát một hồi, thấy buôn bán đồ ăn vẫn là sinh kế dễ kiếm nhất. Nàng tiêu ba văn tiền mua một cái bánh bao nhân thịt lớn, vừa đi vừa ăn.

Thời buổi này dân phong còn thuần hậu, bánh bao vỏ mỏng nhân đầy, nàng ăn một cái đã no bụng. Tống Yểu khẽ tặc lưỡi, chẳng trách người ta kiếm được tiền.

Nếu bảo nàng làm nghề này, e là không kham nổi cảnh dậy sớm thức khuya vất vả như vậy.

Tống Yểu rất rõ tính mình. Tuy tay nghề nấu nướng không tệ, nhưng bắt nàng quanh quẩn bên bếp lửa suốt ngày. Đó là chuyện không thể.

Con đường này, đối với nàng mà nói, không thông được.

Ánh mắt Tống Yểu đảo qua xung quanh, bỗng thấy một tiệm thuốc, nàng khẽ động tâm, liền cất bước đi vào.

“Khách quan khám bệnh hay bốc thuốc vậy?”

Gã học việc đang cúi đầu gảy bàn tính nghe tiếng bước chân liền ngẩng lên, mắt sáng rỡ.

“Bốc thuốc.” Trước khi ra ngoài, Tống Yểu tiện tay mang theo phương thuốc của Dung Giới, đúng lúc thuốc của hắn cũng gần cạn. Nàng mỉm cười, đưa phương thuốc ra: “Phiền bốc giúp ta mười thang theo đơn này.”

“Vâng ạ, mời quý nhân đợi một lát.” Tiểu nhị liếc qua đơn thuốc, bắt đầu cân chọn dược liệu.

Tống Yểu đưa mắt nhìn xung quanh, tiện thể bắt chuyện: “Tiểu ca, chỗ các huynh có thu mua dược liệu không?”

Tiểu nhị khựng lại một chút rồi gật đầu:

“Có thu ạ.”

Nghĩ tới điều gì đó, hắn hơi ngượng ngùng nói thêm: “Chỉ là ông chủ bọn ta khá kén chọn, dược liệu phải đảm bảo hình sắc tươi tốt. Nếu không thì…”

Tống Yểu gật đầu tỏ ý thông cảm: “Đương nhiên rồi.”

Tiểu nhị không khỏi tò mò hỏi: “Phu nhân có nguồn hàng nào chăng?”

Tống Yểu cũng không giấu giếm: “Sau núi nhà ta có không ít thảo dược, hôm nào ta có thể mang một ít tới cho các huynh xem thử?”

Kỳ thực là nàng tình cờ phát hiện, những thảo dược được hệ thống thu hồi xong chất lượng đều tăng lên một bậc, vì thế mới nảy sinh ý định này.

Hệ thống thu thập dược liệu theo định lượng, nếu nàng mang phần dư ra bán thì...

Tiểu nhị có phần kinh ngạc:

“Phu nhân còn nhận biết được thảo dược sao?”

Cũng không thể trách gã hiếu kỳ, người thường mấy ai tiếp xúc mấy thứ này?

Tống Yểu mỉm cười gật đầu: “Tổ tiên ta làm nghề này.”

Tiểu nhị lập tức hiểu ra, trong lòng cũng thêm vài phần kính trọng - ở thời đại này, địa vị của y giả vốn chẳng thấp.

Gã ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được ạ, lần sau phu nhân cứ mang đến cho tiểu nhân xem thử. Nếu hình sắc thực sự tốt, ông chủ bọn ta cũng thấy hợp ý, có lẽ có thể cùng phu nhân lập khế ước chuyên cung ứng dược liệu.”

Tiệm thuốc này là tiệm thuốc lớn nhất trấn Thanh Hà, lượng tiêu thụ dược liệu mỗi ngày vô cùng lớn. Nếu có thêm một nguồn cung ứng nữa thì cũng là chuyện tốt.

Nghe vậy, mắt Tống Yểu lập tức sáng lên - quả đúng là điều nàng đang mong muốn.

“Vậy đa tạ tiểu ca trước.”

Tiểu nhị hơi đỏ mặt, lúng túng đáp: “Không có gì đâu ạ, thuốc của phu nhân đây.”

Rời khỏi tiệm thuốc, trong lòng Tống Yểu như đang rỉ máu.

Chừng này dược liệu mà tiêu tốn gần hai lượng bạc.

Hai lượng.

Tuy vậy, điều này cũng cho thấy nghề này quả thật có lời, nghĩ vậy nàng cũng vơi bớt phần nào xót ruột.

Lục Lục nhìn thấu tâm tư của nàng, cất tiếng nhắc nhở:【Hệ thống sau khi nâng lên cấp hai sẽ mở khóa chế độ Dược điền, ký chủ hãy cố gắng tích lũy điểm danh vọng nhé.】