Gian Thần Ốm Yếu Ngày Ngày Cầu Hôn Trưởng Tẩu Làm Vợ

Chương 20: Chỉ là nghĩ thông suốt nhiều chuyện thôi

Có điều, xung quanh ngoại trừ núi thì vẫn là núi, chẳng có gì đáng xem.

Trần Nhị thúc – chủ nhân chiếc xe bò – còn phải đón thêm vài người nữa. Hai tỷ muội tới sớm, đành ngồi trên xe chờ.

"Nghe nói hôm qua đường tỷ cứu được một tiểu tử?" Tống Hương Lăng chủ động bắt chuyện, giọng điệu mang theo vài phần dò hỏi: "Sao trước đây muội chưa từng nghe nói đường tỷ biết y thuật thế?"

Tống Yểu đang nghịch cọng cỏ đuôi chó hái bên vệ đường, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ả ta một cái, nở nụ cười sâu kín:

"Chỉ là ngày xưa theo tổ phụ học được chút ít da lông, chẳng đáng kể gì. Hôm qua cũng chỉ là bất đắc dĩ, đành thử liều một phen."

Tống Hương Lăng nhớ lại tổ phụ quả thực có phần thiên vị Tống Yểu hơn, từng đưa nàng tới bên mình dạy dỗ riêng. Trong lòng ả ta bỗng dâng lên chút chua xót, song cũng không còn nghi ngờ gì.

"Đồ tiện tỳ. Mày còn có mặt mũi nào mà xuất hiện." Vừa nghe thấy giọng nói the thé quen thuộc, Tống Yểu dù chưa ngẩng đầu lên đã biết người đến là ai.

Quả nhiên, khuôn mặt cay nghiệt của Lý Xuân Lan hiện ra trước mắt, Tống Yểu chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thím nói lạ thật, thím còn có mặt mũi mà xuất hiện được, tại sao cháu lại không thể?"

"Đồ tiện nhân." Lý Xuân Lan nghe vậy liền dựng mày, lao tới định túm lấy nàng.

Tống Yểu bình thản nói: "Thím còn khỏe mạnh thế này, có vẻ như thương tích của Dương Khâm đã lành hẳn rồi sao?"

Động tác của Lý Xuân Lan đột nhiên khựng lại, trong đầu bà ta hiện lên hình ảnh con trai mình đầy máu me được khiêng về nhà, trong lòng căm hận đến chảy máu.

Tuy nhiên vì e dè, bà ta cuối cùng không dám làm gì Tống Yểu trước mặt bao nhiêu người.

Chỉ trừng mắt nhìn Tống Yểu, nghiến răng cười lạnh: "Mày đừng có đắc ý. Mày hại con tao bây giờ còn không thể đặt chân xuống đất, tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác như vậy, ông trời có mắt, sớm muộn gì mày cũng sẽ bị báo ứng."

"Vậy sao?" Tống Yểu khẽ nhếch môi: "Cháu cũng nghĩ rằng, ông trời có mắt. Ai đúng ai sai, trong lòng lão nhân gia đã có cán cân, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi."

Ánh mắt nàng trong trẻo sắc lạnh, tuy không biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ nào, nhưng Lý Xuân Lan vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, không kìm được phải lùi lại một bước.

Nhận ra hành động của mình, bà ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận: "Được lắm, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Lý Xuân Lan vốn cũng định đi xe bò, nhưng thấy Tống Yểu liền cảm thấy xúi quẩy, tức giận bước đi không ngoái đầu lại.

---

Xe bò chở đầy một xe người, lắc lư chầm chậm lăn bánh hướng về trấn.

Tống Hương Lăng đưa mắt quan sát Tống Yểu, thần sắc lộ vẻ ngập ngừng.

Nàng bắt gặp ánh nhìn của ả ta, khẽ ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười như không cười: “Muội muốn nói gì?”

Tống Hương Lăng khẽ mím môi, chần chừ đáp: “Muội cứ cảm thấy đường tỷ thay đổi rất nhiều.”

Trước kia Tống Yểu làm gì có dáng vẻ bình tĩnh tranh luận với người ta như vậy?

Chỉ e mới nói chưa được hai câu, mặt đã đỏ bừng lên rồi.

Sự thay đổi này quả thực không hề nhỏ.

Nếu không nhờ vết bớt hình trăng non sau tai vẫn còn, Tống Hương Lăng suýt nữa đã nghi ngờ Tống Yểu bị đánh tráo thành người khác.

Tống Yểu khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ là nghĩ thông suốt nhiều chuyện thôi. Người hiền lành dễ bị bắt nạt, thế gian này vốn đã không dễ dàng gì, vẫn nên tự mình đứng vững, người khác mới không dám ức hϊếp.”

Ánh mắt Tống Hương Lăng khẽ lay động, ả ta mỉm cười: “Nghe đường tỷ nói kìa, ai dám bắt nạt tỷ chứ?”

Tống Yểu chỉ khẽ cong môi, không tiếp tục bàn thêm về đề tài này.

Ánh bình minh le lói nhô lên sau những dãy núi trập trùng, sương mù tan dần, để lộ dáng vẻ thật sự của dãy núi xanh. Xe bò vẫn lắc lư chậm rãi, cuối cùng cũng đến được trấn.

---

Tống Yểu không kìm được, vội vàng nhảy xuống xe, chậm rãi duỗi chân vận động đôi chân đã tê cứng.

Trần Nhị thúc mỉm cười nói: “Ta sẽ đợi mọi người ở đây đến giờ Dậu.”

Trấn Thanh Hà không lớn, cũng không thể coi là phồn hoa, nhưng lại vô cùng nhộn nhịp.

Lúc này đúng giờ đông người, trên phố người qua lại tấp nập như mắc cửi. Hai bên đường không ít hàng quán rao bán náo nhiệt, hương thơm của đủ loại món ăn lan tỏa trong không khí.

Tống Hương Lăng theo sát phía sau, chớp chớp mắt: “Đường tỷ muốn mua gì vậy?”