Tiếng nói bất chợt vang lên làm cho Tống Yểu giật mình. Nghe kỹ nội dung, nàng lại hơi nghi hoặc: “Dược điền? Là để trồng dược liệu sao?”
Rồi nàng lại nhanh chóng cau mày: “Nhưng một cây thuốc từ lúc gieo trồng đến khi thu hoạch mất quá nhiều thời gian. Có loại thậm chí phải mất mấy chục, mấy trăm năm. Xét về thời gian, chuyện này không đáng chút nào.”
Lục Lục kiên nhẫn giải thích:【Chuyện đó ký chủ hoàn toàn không cần phải lo lắng. Tốc độ thời gian trong dược điền khác hẳn bên ngoài. Loại dược liệu ngoài kia mất cả chục năm mới lớn, trong dược điền chỉ mất mười mấy ngày thôi. Hơn nữa phẩm chất cũng sẽ cao hơn rất nhiều.】
Nghe nó nói vậy, Tống Yểu liền động tâm.
Nếu đúng như thế, nàng hoàn toàn có thể tự mình trồng dược liệu rồi mang đi bán. Cùng một loại thảo dược, nếu chất lượng do nàng cung ứng vượt trội hơn, người mua sẽ chọn ai vốn đã rõ ràng.
Hừm… tim đập có hơi nhanh, chẳng lẽ đây chính là cảm giác sắp phát tài?
Tống Yểu liếc nhìn bảng điểm danh tiếng, lập tức bình tĩnh trở lại.
Để nâng cấp lần tới cần tới mười ngàn điểm danh tiếng.
Sao không đi cướp luôn đi.
Tống Yểu lặng lẽ rơi lệ, cảm thấy Lục Lục chẳng khác gì một gã sở khanh, cứ mãi vẽ bánh vẽ trước mặt nàng.
Lục Lục:【Khụ khụ… Ta tin ký chủ mà. Ký chủ là giỏi nhất đấy nhé (◊ω◊)】
Sau đó, Tống Yểu lại ghé qua tiệm gạo- dầu, mua ít gia vị, lại lấy hai mươi cân gạo. Vì quá nặng khó mang về, nàng hẹn với tiểu nhị trong tiệm chờ đến giờ Dậu thì nhờ họ đưa tới đầu Tây Nhai.
Lại ghé qua cửa hàng thịt, nàng mua vài khúc xương ống định mang về hầm canh. Còn thịt thì có thể đến chỗ Lưu đồ tể, nên nàng không mua thêm nữa. Cứ liên tục mua sắm đủ thứ như thế, đoán chừng đã tạm ổn, nàng định thu xếp trở về. Đi ngang một tiệm may, bước chân nàng bỗng khựng lại. Nàng chợt nhớ tới trường bào trên người Dung Giới đã giặt đến bạc màu. Những ngày qua, nàng chỉ thấy hắn có hai bộ thay phiên nhau mặc, xem ra là thực sự túng thiếu.
---
Cắn răng quyết tâm, Tống Yểu vẫn bước vào cửa tiệm.
Nàng có dung mạo xinh đẹp, khí chất đoan trang. Tuy ăn mặc giản dị nhưng tuyệt chẳng hề lộ vẻ túng thiếu, nói là tiểu thư khuê các nhà nào cũng có người tin.
Chưởng quầy niềm nở tiến lên đón: “Cô nương muốn chọn y phục sao?”
Tống Yểu mỉm cười lắc đầu: “Ta chọn giúp người khác.”
Thấy nàng búi tóc kiểu phụ nhân, chưởng quầy lập tức hiểu ý, khẽ che môi cười:
“Là chọn cho lang quân của phu nhân phải không?”
Tống Yểu hé môi định phủ nhận, song giải thích ra thì lại quá rắc rối, bèn dứt khoát không nói gì.
Chưởng quầy tươi cười kéo nàng sang khu dành cho nam phục: “Những bộ này đều là kiểu dáng thịnh hành gần đây, vừa mới nhập về. Phu nhân xem thử, có bộ nào vừa ý chăng?”
Tống Yểu ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt lập tức dừng lại trên một bộ trường bào màu đen tuyền. Da Dung Giới trắng, không kén màu sắc, thường ngày vẫn hay mặc y phục nhạt màu, trông rất có phong thái nho nhã của người đọc sách.
Nàng thấy hắn mặc y phục sắc trầm hẳn là cũng hợp, thậm chí đến màu đỏ tươi rực rỡ kia e rằng cũng chẳng át nổi khí chất của hắn.
Nàng giơ tay chỉ: “Bộ kia giá bao nhiêu?”
Chưởng quầy liếc nhìn, khóe môi nở nụ cười: “Phu nhân thật tinh mắt. Bộ này bán rất chạy, chất liệu này mềm mại dễ chịu, giá tám lượng bạc.”
Tám lượng bạc?
Khóe môi Tống Yểu khẽ giật, thôi bỏ đi, Dung Giới còn chưa xứng đáng để nàng phải tiêu khoản ấy.
Cuối cùng, nàng chọn hai xấp vải: một màu huyền thanh, một màu trà bạch. Cả hai chỉ tốn năm trăm văn. Tống Yểu thấy rất đáng giá - mỗi xấp vải có thể may hai bộ y phục, phần vải thừa sau khi may còn có thể dùng để thêu hầu bao.
Chẳng mấy chốc, một buổi sáng đã trôi qua. Đem những món đồ vừa mua gửi tạm ở tiệm gạo, Tống Yểu tính đi ăn chút gì đó.
Nàng ghé ven đường, gọi một bát hoành thánh, hương vị quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Tống Yểu chợt động tâm, nếu nàng nhớ không lầm thì thư viện nơi Dung Giới theo học hình như cũng ở gần đây?
Khẽ cong môi, Tống Yểu mỉm cười híp mắt nói: “Chưởng quầy, gói cho ta thêm một phần nữa.”
Muốn gây thiện cảm đương nhiên phải có hành động thực tế. Đã đến trấn một chuyến, nàng vẫn không quên nghĩ đến hắn. Nếu Dung Giới biết, chẳng phải sẽ cảm động đến chết sao?
Được rồi, với tính cách của hắn, cảm động đến chết e là không thể, biết đâu còn nghi ngờ nàng có dụng ý gì.