Hai người sóng vai đi về nhà. Hắn thu lại vẻ giễu cợt trong mắt, khẽ ho một tiếng, giọng nói khi cất lên đã mang theo vài phần khàn đυ.c:
“Trước đây đệ từng hỏi qua tẩu tử, có nguyện ý quay về nhà mẹ đẻ hay không, không biết tẩu tử suy nghĩ thế nào rồi?”
Tống Yểu chậm bước, đôi mắt hoe đỏ ngẩng nhìn hắn:
“Nhị lang muốn đuổi tẩu đi sao?”
Chạm phải ánh mắt uất ức của nàng, Dung Giới khẽ sững người, tựa hồ không ngờ nàng lại phản ứng như vậy. Trầm ngâm chốc lát, hắn chậm rãi mở lời:
“Đại ca đã mất, thân phận đệ lại thế này, thực sự không muốn liên lụy đến tẩu tử.”
Hiện tại hắn vẫn còn chút nhẫn nại, nguyện ý cho nàng cơ hội tự mình lựa chọn. Nhưng về sau thì chưa chắc đã còn như vậy.
Nếu nàng không biết điều...
Đáy mắt Dung Giới lướt qua một tia lạnh lẽo.
Tống Yểu nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt trong veo như nước:
“Đệ đã gọi tẩu một tiếng ‘tẩu tử’, tẩu tất nhiên phải gánh lấy trách nhiệm. Tẩu đã gả cho đại ca đệ, cả đời này đều là tẩu tử của Nhị lang. Nay đại ca đệ đã khuất, tẩu càng không thể mặc kệ Nhị lang.”
Dung Giới thoáng ngẩn ra:
“Nhưng mà...”
Tống Yểu dịu giọng, song lời lẽ kiên quyết, không cho phép từ chối:
“Tẩu đã quyết, xin Nhị lang chớ nhắc lại chuyện này nữa. Trừ phi... Nhị lang nhất định muốn đuổi tẩu đi?”
Nàng cố chấp nhìn hắn, như nhất định phải đòi cho ra một câu trả lời.
Dung Giới chậm rãi cụp mắt, khẽ cười khổ:
“Vậy thì tùy ý tẩu tử. Chỉ là... thân thể này, chung quy vẫn là một gánh nặng.”
“Tẩu không thấy Nhị lang là gánh nặng gì cả. Về sau, đệ cũng đừng nói những lời tự coi nhẹ mình như vậy nữa.” Tống Yểu nghiêm túc dặn dò.
Trong lòng nàng thì gào thét: sau này đệ là thừa tướng đấy. Đại kim chủ của ta. Bám càng đệ chính là tấm vé đi lên.
Dung Giới dường như bị lời nói làm cho nàng chấn động, chậm rãi gật đầu.
Tống Yểu lại tươi cười rạng rỡ, cả gương mặt như bừng sáng sức sống:
“Vậy thì chúng ta về thôi, tẩu làm cơm trưa cho đệ.”
“Được.” Hắn nhếch môi cười nhạt.
“Trưa nay hầm nồi canh nấm, thêm đĩa rau dương xỉ xào tỏi, rồi xào thêm ít thịt nữa...”
Nàng vừa đi vừa lẩm nhẩm thực đơn. Dung Giới đi sau một bước, ánh mắt đen thẫm dõi theo bóng lưng nàng, trong đáy mắt dấy lên thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Muốn thả thì không chịu, cứ nhất quyết bám lấy một kẻ bệnh tật như hắn. Vị tẩu tử này... rốt cuộc đang tính toán gì?
Trong lòng hắn thoáng chùng xuống.
Đến cổng nhà, Tống Yểu bảo Dung Giới về trước, còn mình thì quay người sang nhà bên cạnh.
“Thím ơi.”
Nhà Vương Thúy Hoa đang ăn cơm, nghe tiếng vội buông bát chạy ra:
“Ơi, Yểu đấy à, có chuyện gì vậy cháu?”
Khóe mắt Tống Yểu liếc thấy một nam nhân đang ngồi dưới mái hiên, bưng bát cơm, hẳn là phu quân của thím ấy.
Nàng cười có chút ngượng ngùng:
“Thím à, nhà cháu sắp hết gạo rồi. Cháu muốn hỏi mua lại chút gạo của nhà thím, trả đúng giá ngoài chợ, được không ạ?”
---
Nghe vậy, Vương Thúy Hoa có chút kinh ngạc. Dù sao trong thôn cũng ít ai phải mua gạo, năm nay nhà nào mà chẳng tự cày cấy?
Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tống Yểu, bà nhanh chóng hiểu ra tình cảnh khó xử của nàng. Dung gia quả thật không trồng ruộng, năm đó tách ra từ nhà chính cũng đã gây ra không ít điều tiếng.
Vương Thúy Hoa vỗ nhẹ lên trán, lườm nàng một cái, vừa trách yêu vừa nói:
"Chỉ là mượn ít gạo thôi mà, đưa tiền làm gì? Chờ đấy."
Nói đoạn, bà nhanh chóng bưng ra một cái rổ tre, bên trong đựng đầy những hạt gạo mẩy tròn:
"Nhà không có đồ đựng, nên đành lấy tạm cái này. Tống nha đầu, cháu xem chừng này đã đủ chưa? Nếu chưa, thím múc thêm cho."
Tống Yểu ước lượng một chút, thấy số gạo này ước chừng được khoảng mười cân, liền cười tươi gật đầu:
"Đủ rồi, đa tạ thím."
Nàng đón lấy rổ gạo, không cho bà kịp từ chối mà nhét vào tay bà bốn mươi đồng tiền, sau đó quay người rảo bước đi:
"Chút nữa cháu sẽ mang rổ trả lại cho thím."
Gạo bán ngoài chợ giá bốn văn một cân, số tiền kiếm được hôm nay, Tống Yểu coi như đã tiêu sạch, trong lòng không khỏi nhói đau.
Vương Thúy Hoa sững người, nhìn nắm đồng tiền trong tay, vừa tức vừa buồn cười:
"Cái con nha đầu này."
Mười cân gạo tuy không phải nhiều, nhưng đồ đạc nhà ai cũng không phải tự nhiên mà có. Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng bà lại cảm thấy vô cùng ấm áp.