"Đã là vì con, vậy sao năm đó nương lại gả con vào Dung gia?"
Ánh mắt Tống Yểu trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Nàng nhìn chằm chằm làm cho Ngô Tú Cầm cảm thấy hơi chột dạ.
Ánh mắt bà ta thoáng tránh né:
"Mẹ đâu ngờ Dung Lăng lại yểu mệnh như thế..."
"Nương." Tống Yểu cắt lời, nét mặt tỏ vẻ lo lắng:
"Đã như vậy, chắc nương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lại mười lượng bạc tiền sính lễ cho Dung gia rồi chứ?"
Ngô Tú Cầm lập tức nhíu mày, buột miệng nói: "Nói bậy gì thế. Sính lễ người ta đưa rồi, đời nào có chuyện trả lại?"
Bạc đã vào túi bà ta, thì nào có chuyện nhả ra nữa.
Tống Yểu thoáng kinh ngạc, ánh mắt khẽ lay động: "Nương không định trả lại sao? Đã nhận sính lễ nhà người ta, giờ lại muốn lật kèo, e rằng Dung Giới không phải hạng dễ đối phó đâu."
"Ta lại sợ nó chắc?" Ngô Tú Cầm ngoài mặt thì mạnh miệng, nhưng trong lòng cũng bắt đầu chột dạ.
Tống Yểu thuận thế châm thêm một mồi lửa, giọng dịu dàng mà sắc sảo:
"Tiểu thúc của con xưa nay chăm chỉ học hành, sau này chưa biết chừng sẽ làm quan lớn. Giờ Dung Lăng vừa mới mất, con đã vội vã tái giá, hắn nhất định sẽ ghi hận trong lòng, sau này e là khó tránh chuyện báo thù."
Nàng liếc mắt nhìn, thấy sắc mặt đối phương đã có phần do dự, đôi mắt mờ sương bỗng ánh lên vẻ cảm kích:
"Nương thương con, đến nỗi vì không muốn con chịu khổ mà sẵn sàng đánh cược cả tiền đồ của đệ đệ, nữ nhi thật sự vô cùng cảm động."
Sắc mặt Ngô Tú Cầm lập tức thay đổi:
"Chuyện này thì có liên quan gì đến đệ đệ con chứ."
Tống Yểu mở to đôi mắt vô tội, giọng đương nhiên:
"Dung Giới tất nhiên sẽ không so đo với một nữ tử như con, nhưng chẳng lẽ lại không tìm ai để trút giận sao? Ai ai cũng biết nương luôn cưng chiều đệ đệ nhất nhà mà…"
"Chuyện này để sau này hãy nói." Ngô Tú Cầm mặt mày tái nhợt, không thể nghe thêm nữa, nghiêm mặt quát: "Con cứ yên ổn ở lại Dung gia, đừng gây chuyện khiến tiểu thúc con khó chịu, nghe rõ chưa?"
Bà quay người đi luôn, Tống Yểu ở phía sau kêu lên:
"Nương, sao nương lại đi luôn thế? Không phải đã nói sẽ đưa con về sao?"
Ngô Tú Cầm cúi đầu bước nhanh hơn.
Quả thật là một con quỷ đòi nợ mà.
Tống Yểu không kìm được cười khúc khích, môi khẽ nhếch lên một nụ cười vui sướиɠ.
Nắm được điểm yếu của Ngô Tú Cầm, đó chính là đứa con trai quý báu của bà ta, việc này đâu khó gì mà không giải quyết được.
Chẳng biết có phải nàng đang nhân danh Dung Giới để lộ diện khoe mẽ khắp nơi không?
Khi ý nghĩ này vừa chợt thoáng qua, Tống Yểu bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
"Tẩu tẩu."
Nàng khẽ cứng người, tưởng đâu mình đang nghe lầm, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Dung Giới đứng cách đó không xa, ánh sáng mặt trời từ trên mây chiếu xuống, phủ lên góc áo của hắn một lớp ánh sáng vàng óng. Hắn lẳng lặng nhìn về phía nàng, ánh mắt mơ hồ, không rõ ràng lắm.
Trong lòng Tống Yểu hơi chấn động, không biết vừa rồi hắn đã nghe được bao nhiêu lời nàng nói:
"Nhị Lang, sao lại tới đây?"
Dung Giới chậm rãi bước tới gần, môi mím lại thành một đường mảnh, nhàn nhạt đáp:
"Tẩu tẩu đã lâu không về, đệ ra ngoài tìm tẩu."
Không dám chắc hắn có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, Tống Yểu khẽ xốc lại cái giỏ trong tay, vội vàng chuyển đề tài:
“Tẩu lên núi hái ít rau dại thôi.”
Dung Giới liếc mắt nhìn cái giỏ vắt nơi khuỷu tay nàng, hơi gật đầu, hàng mi cụp xuống, tùy ý hỏi:
“Vừa rồi, hình như là nương của tẩu tẩu? Có chuyện gì sao?”
Tống Yểu khẽ siết chặt tay, thầm than vẫn không thể tránh khỏi đề tài này.
“Quả thật là nương của tẩu, cũng không có gì đâu, chỉ là đến hỏi thăm cuộc sống gần đây của tẩu thế nào thôi.”
Nàng mặt không đổi sắc, tùy tiện bịa chuyện.
Ánh mắt Dung Giới trầm xuống, nhớ lại cảnh hai người khi nãy kéo kéo đẩy đẩy, rõ ràng không giống chỉ là quan tâm đơn thuần.
Huống hồ, hắn đã từng nhìn thấy bộ mặt thật của Tống Ngô thị từ khi hai nhà kết thân.
Người như bà ta, không có việc gì thì tuyệt đối chẳng tự nhiên lên chùa dâng hương. Lý do lần này đến đây, hắn cũng có thể đoán được tám, chín phần.
Hiện giờ đại ca hắn đã qua đời, với bản tính tham lam không đáy của Tống Ngô thị, tất nhiên sẽ nóng lòng tìm cho nữ nhi một chốn nương thân mới.
Chỉ là... vị tẩu tử này, không biết có toan tính gì đây?