Gian Thần Ốm Yếu Ngày Ngày Cầu Hôn Trưởng Tẩu Làm Vợ

Chương 12: Ngô Tú Cầm

Tống Yểu không trở về nhà ngay mà ghé qua nhà Lưu đồ tể trong thôn, mua một cân thịt, tốn hết mười ba đồng.

Sáng nay khi nấu cơm, nàng đã tiện thể xem qua nhà bếp: gạo còn không được mấy hạt, rau cũng chẳng còn bao nhiêu, thịt thì càng không cần nói.

Dung Giới đang ở tuổi lớn, lại mang bệnh chưa khỏi, không ăn chút thịt sao được?

Chẳng qua Tống Yểu không muốn thừa nhận — kỳ thực chính nàng cũng thèm.

Còn về gạo, nàng dự định sẽ tạm thời đổi vài cân với Vương Thúy Hoa để dùng trước, sau đó mới lên trấn mua thêm.

Trong thôn, nhà nào cũng có ruộng vườn, lương thực chẳng mấy khi thiếu. Nhưng Dung gia lại là ngoại lệ. Bọn họ mới tách ra khỏi nhà chính không lâu, chỉ được chia cho một mảnh đất nhỏ, lại là loại đất cằn cỗi, đến giờ vẫn còn để hoang, làm gì có chuyện trồng trọt được gì.

Nhìn bộ dạng ốm yếu xanh xao của Dung Giới, cũng không giống người có thể làm lụng ngoài đồng.

Tống Yểu khẽ thở dài. Đúng lúc ấy, từ xa đi tới một phụ nhân dáng vẻ dữ tợn, chưa nói năng gì đã giơ tay định tát nàng:

“Con nha đầu chết tiệt này, nhà mình thì nghèo đến cháo loãng cũng không có mà ăn, mày không lo, lại còn đem tiền nhà đi giúp người ngoài, uổng phí bạc trắng như vậy. Vừa hay, đệ đệ mày gần đây cần bồi bổ, miếng thịt này tao cầm mang về.”

Tống Yểu nhanh chân né khỏi cái tát kia. Đối phương hai mắt sáng rực, rõ ràng muốn nhào tới giật lấy thịt. Nàng vội lùi mấy bước, trong lòng vừa tức vừa buồn cười - chỉ một câu đã nhận ra thân phận người tới.

Người có thể mở miệng nói ra những lời vô lý lại còn ngang ngược như lẽ tất nhiên, trên đời này e rằng chỉ có “bà mẹ” kỳ quái của nguyên chủ - Ngô Tú Cầm.

“Nương, lời này của nương không đúng rồi. Sao lại nói là con đem tiền nhà đi giúp người ngoài chứ?” Khóe môi Tống Yểu khẽ nhếch, nửa cười nửa không: "Chưa nói tới chuyện nữ nhân xuất giá như bát nước hắt đi, ai là người ngoài, còn chưa chắc đâu. Lúc con xuất giá, các người ngay cả nửa đồng cũng không cho, miếng thịt này là con dùng tiền của Dung gia mà mua.”

Ngô Tú Cầm bị câu châm chọc thẳng thừng ấy làm cho đỏ mặt, nhưng chẳng bao lâu đã giận tím người, mắng ầm lên:

“Con nha đầu chết tiệt, sao tao lại nuôi ra đứa vong ân phụ nghĩa thế này chứ. Nuôi mày lớn từng ấy năm, giờ mày hiếu kính mẹ mày một chút thì sao? Mới hỏi mày một miếng thịt mà đã hằm hè sừng sộ, mày là đồ bất hiếu, muốn chọc mẹ mày tức chết à?”

Lúc này đã gần đến giờ cơm, không ít người làm đồng đang lục tục trở về. Mẹ con họ giằng co giữa đường như thế đã khiến mấy người chú ý dừng lại xem.

“Nương đừng vội." Tống Yểu dịu giọng dỗ dành, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải người đã bán con đi lấy mười lượng bạc rồi sao? Mười lượng đó, đâu phải con số nhỏ.”

Phải biết rằng, một nhà năm miệng ăn, dè sẻn lắm thì một năm cũng chỉ tiêu hết ngần ấy tiền.

Thế nên mười lượng bạc, đích xác là khoản tiền không hề nhỏ.

Bên cạnh có người nghe được, nét mặt lập tức lộ vẻ khinh miệt.

Mười lượng bạc, nói là bán con gái cũng chẳng oan chút nào.

Con nha đầu chết tiệt này, miệng mồm lúc nào lại trở nên sắc sảo như vậy?

Sắc mặt Ngô Tú Cầm lúc trắng lúc xanh, trong lòng cũng rõ miếng thịt kia hôm nay khó mà lấy được. Nhưng vốn dĩ, thứ bà ta nhắm tới hôm nay cũng chẳng phải là miếng thịt ấy.

Bà ta trừng mắt nhìn đám người đang đứng hóng chuyện bên cạnh, lớn tiếng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn. Ta đang nói chuyện với con gái mình, mắc mớ gì đến các người?”

Đám người hóng chuyện xì xào đôi câu rồi cũng nhanh chóng tản đi.

Lúc này, Ngô Tú Cầm mới lạnh lùng nhìn Tống Yểu:

"Về thu dọn đồ đạc theo mẹ về nhà. Mẹ đã thay con định một mối hôn sự. Đối phương là một góa vợ hơn bốn mươi tuổi, đã có một đứa con, nhưng gia cảnh cũng khá giả. Với điều kiện hiện giờ của con thì cũng chẳng có gì để kén chọn nữa đâu."

Nghe đến đây, Tống Yểu suýt nữa bật cười vì tức giận, sắc mặt nàng thoáng lạnh đi: "Nương sợ là quên rồi, hiện tại con là người của Dung gia."

Ngô Tú Cầm chẳng mấy để tâm, hờ hững nói: "Dung Lăng chẳng phải đã chết rồi sao? Con còn định thủ tiết vì nó nữa à?"

Bà ta hạ giọng, làm ra vẻ thương tâm, khẽ lau khóe mắt: "Nương cũng là vì muốn tốt cho con thôi. Con còn trẻ thế này mà phải làm quả phụ, sau này sống thế nào cho nổi?"