Với tốc độ này, nếu bị đâm trúng thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Cô thầm chửi một tiếng và quay đầu bỏ chạy.
Chạy được vài bước, cảm giác dưới chân không ổn khiến cô lạnh toát cả người…
Lúc cô hoảng loạn tìm đường để chạy thoát thân, cô đã vô tình lao thẳng vào đầm lầy!
Khi nhìn lại đàn lợn rừng đang truy đuổi, cô phát hiện tốc độ lao tới của chúng đột ngột chậm lại và chuyển sang bước đi thong thả.
Chúng dừng lại bên mép đầm lầy và vẫy vẫy đuôi, chúng không còn ý định tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng đôi mắt của chúng vẫn nhìn chằm chằm theo dõi cô, như thể sợ cô sẽ bỏ trốn.
"…"
Một luồng ớn lạnh lan dọc sống lưng Thẩm Quỳ.
Đàn lợn rừng này… là cố ý dồn cô vào đầm lầy?!
Thẩm Quỳ vẫn cầm chặt cây gậy trong tay. Trước cảnh đàn lợn rừng vây chặt phía sau, cô chỉ có thể cắn răng dò dẫm từng bước về phía trước, dùng cây gậy thăm dò địa hình.
Đầm lầy không quá rộng, cô định đi theo hướng khác để ra khỏi đây.
Nhưng đàn lợn rừng kia lại rất thành thạo phân tán đội hình, bao vây toàn bộ rìa đầm lầy, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo dán chặt vào cô.
Chúng… thành tinh rồi à?
Ánh mắt lợn rừng lạnh lẽo đến mức khiến cô rợn tóc gáy.
Cô chợt siết chặt cây gậy trong tay, quật mạnh về phía con lợn rừng gần nhất.
"Bốp!"
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Lớp da dày cứng màu đen của con lợn xuất hiện một vết bẩn tím đen do bùn lầy văng lên.
Bị đánh bất ngờ, con lợn lập tức rống lên giận dữ và chuẩn bị lao tới húc cô.
"Gừ!!"
Một tiếng gầm thấp trầm đυ.c vang lên.
Con lợn bị đánh khựng lại, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên lửa giận, hận không thể đốt cháy cả người cô.
Thẩm Quỳ quay đầu, nhìn thấy con lợn vừa lên tiếng, nó có cơ thể to lớn và cặp răng nanh cong dài sắc bén, có vẻ chính là thủ lĩnh của đàn.
Đàn lợn rừng này rõ ràng có tổ chức và mục đích khi dồn cô vào đầm lầy, nhưng lại chỉ vây quanh đó mà không tiến thêm bước nào.
Không giống như đang săn mồi, mà trông cứ như đang dâng đồ ăn cho thứ gì đó.
Bên cạnh truyền đến âm thanh sền sệt của thứ gì đó trườn qua, lớp bùn loãng tím đen trong đầm lầy bị khuấy động.
Tiếng gì vậy?
Thẩm Quỳ nắm chặt cây gậy gỗ, mắt dán chặt vào sinh vật không rõ lai lịch mà cô nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
Rắn? Hay là gì khác? Cái âm thanh nhớp nháp này khiến cô tê dại cả da đầu. Cô có thể nghe thấy tiếng sinh vật đang lướt qua lớp bùn loãng, và chà xát vào bề mặt.
Cái âm thanh đó như vọng đến từ bốn phương tám hướng.