Một Giấc Ngủ Dậy, Em Trai Đã Trở Thành Đại Gia

Chương 6: Cha tôi và Tổng giám đốc Vệ là bạn cũ

Vệ Mẫn Chi đưa Diệp Minh Trạch đến một tiệm may đo cao cấp mà hắn thường lui tới. Thợ may ở đây đều là những bậc thầy giàu kinh nghiệm, gu thẩm mỹ và tay nghề đều xuất sắc, dịch vụ lại rất chu đáo. Nếu khách chưa hài lòng, họ sẽ điều chỉnh cho đến khi vừa ý mới thôi, so với nhiều nhà thiết kế danh tiếng ở nước ngoài còn dễ chịu hơn nhiều. Vì vậy, cửa tiệm này cũng rất có tiếng trong giới thượng lưu.

Vệ Mẫn Chi là khách quen của cửa tiệm này, hơn nữa hắn rất ít khi đưa ra yêu cầu khó xử, nên cũng có chút giao tình với chủ tiệm. Nếu không, muốn chen ngang vào lịch làm việc của họ mà không đặt trước vài tháng gần như là chuyện không thể.

Diệp Minh Trạch hoàn toàn không hay biết gì về những điều này, chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra đây không phải một tiệm may tầm thường. Mấy bộ đồ trưng bày trong tủ kính đều có thiết kế tinh xảo, đường may tỉ mỉ, chất liệu có lẽ cũng thuộc hàng thượng phẩm.

Sau khi phối hợp đo xong số đo cơ thể, tiếp theo là chọn trang phục và phụ kiện. Vệ Mẫn Chi mỗi lần đều hỏi ý cậu trước, nhưng Diệp Minh Trạch lại chẳng có mấy hứng thú với mấy thứ này, cuối cùng toàn bộ quyết định đều giao cho hắn.

Vệ Mẫn Chi chọn lựa một hồi lâu, so sánh cẩn thận rồi mới chọn cho cậu một bộ vest trắng, phối với áo sơ mi xanh lam đậm và chiếc nơ cổ màu đỏ sẫm để làm điểm nhấn.

Cách phối màu này khá kén người mặc, nhưng khi khoác lên người Diệp Minh Trạch lại rất vừa vặn. Không cứng nhắc và nghiêm túc như những bộ đồ tối màu, nhưng cũng không quá chói lóa, vừa vặn tôn lên vẻ ngoài của cậu mà không lấn át khí chất tổng thể.

Vệ Mẫn Chi bảo Diệp Minh Trạch xoay một vòng tại chỗ, sau đó hài lòng gật đầu, nhờ thợ may trong tiệm chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ để vừa vặn hơn. Trong lúc chờ đợi, hắn lại dẫn cậu đi làm tóc.

Diệp Minh Trạch vốn muốn cắt húi cua, nhưng nguyện vọng ấy cuối cùng không thành hiện thực. Nhà tạo mẫu tóc bận rộn cả buổi, vậy mà độ dài tóc của cậu chẳng ngắn đi bao nhiêu, thậm chí còn uốn nhẹ mái, tạo thành kiểu tóc hình trái tim mà các idol trẻ tuổi ưa chuộng – nhìn rất màu mè hoa lá hẹ.

Diệp Minh Trạch soi gương một lúc, tuy không hợp với gu thẩm mỹ cá nhân, nhưng ít ra cũng giúp cậu trông bớt giống một tên du côn.

Cũng tốt, cậu không muốn vừa xuất hiện đã khiến Vệ Mẫn Chi gặp rắc rối.

Sau khi hoàn tất tạo hình và thay trang phục, Vệ Mẫn Chi đưa cậu về biệt thự nơi hắn cất giữ lễ phục.

Quản gia của biệt thự là một ông lão lớn tuổi có một nụ cười hiền hậu. Vừa trông thấy Diệp Minh Trạch, ông đã vui vẻ chào đón: "Cậu là Tiểu Trạch phải không? Lão già này nghe Mẫn Chi nhắc đến cậu suốt, hôm nay cuối cùng cũng được gặp rồi. Mau vào đi, đừng khách sáo!"

Vệ Mẫn Chi giới thiệu: "Đây là bác Trình, nhờ có bác ấy mà mấy chuyện lặt vặt trong nhà đều được thu xếp ổn thỏa."

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Minh Trạch về bác Trình rất tốt, cậu mỉm cười chào hỏi: "Cháu chào bác Trình ạ!"

Mặc dù đối phương lớn tuổi đến mức có thể làm ông nội cậu, nhưng Diệp Minh Trạch vẫn gọi theo Vệ Mẫn Chi là "bác Trình". Nếu không, chẳng phải cậu lại thấp hơn Vệ Mẫn Chi một bậc sao?

Bác Trình cũng không để ý chuyện xưng hô, ông chỉ cười hiền hậu rồi dẫn họ vào trong nhà. Trên đường đi, ông giới thiệu sơ qua về tình hình trong nhà với Diệp Minh Trạch, rồi nửa đùa nửa thật than phiền: "Mẫn Chi tiêu tiền nuôi cả đống người chúng tôi, tiền thì chi ra rồi, nhưng nó lại chẳng mấy khi về đây ở. Trong lòng tôi thực sự thấy có chút áy náy. Tiểu Trạch, sau này cháu nhớ khuyên nó nhiều vào nhé!"

Diệp Minh Trạch bật cười, đáp: "Được ạ, nếu cháu không khuyên được thì cháu sẽ qua đây thay hắn bầu bạn với bác nhiều hơn."

Bác Trình cười tít cả mắt, vỗ nhẹ lên tay cậu, nói: "Được rồi, ngoan lắm! Bác không làm phiền hai đứa nữa, đi lo chuyện chính đi."

Vệ Mẫn Chi dẫn Diệp Minh Trạch đi tham quan sơ qua căn biệt thự, sau đó đưa cậu lên phòng thay đồ trên tầng hai để chọn đồng hồ đeo tay. Ngoài ra, hắn còn chọn thêm một đôi khuy măng sét đính đá sapphire xanh đậm và một chiếc trâm cài áo cùng tông màu.

Diệp Minh Trạch không quen lắm với những thứ đồ này, cậu đưa tay chỉnh lại chiếc trâm cài ngọc trên ngực rồi giơ cổ tay lên ngắm chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà Vệ Mẫn Chi vừa chọn. Cậu hít sâu một hơi, nói: "Cái này mà làm mất thì có bán mười cái mạng của anh cũng đền không nổi."

Vừa dứt lời, cậu phát hiện Vệ Mẫn Chi không lên tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống. Diệp Minh Trạch vội vàng sửa lại: "Phì phì phì, anh không có ý đó! Những thứ này dĩ nhiên không thể nào quý giá bằng em trai anh rồi, đúng không?"

Lúc này, sắc mặt Vệ Mẫn Chi mới dịu đi đôi chút. Hắn dặn: "Sau này đừng nói những lời như thế nữa."

Diệp Minh Trạch lập tức giơ tay thề: "Sẽ không nói nữa! Không có lần sau!"

Trên đường đến lễ hội thưởng đèn, Diệp Minh Trạch cảm thấy có chút căng thẳng. Lần gần nhất cậu tham dự một buổi tiệc lớn thế này là khi cha cậu kết hôn với dì Tuyết. Nhưng lần này lại khác hoàn toàn với hôn lễ của cha cậu. Cậu lo mình sẽ khiến Vệ Mẫn Chi mất mặt.

Có lẽ Vệ Mẫn Chi đã nhận ra sự căng thẳng của cậu, hắn nhẹ nhàng siết tay cậu trấn an: "Thoải mái đi, chỉ là dẫn anh đến chơi thôi. Nếu anh không thấy vui, chúng ta sẽ về."

Diệp Minh Trạch nói: "Thế thì không được, nếu người em thích cũng đến đây, em nhất định phải tranh thủ cơ hội ở bên người ta nhiều hơn."

Vệ Mẫn Chi mỉm cười, đáp: "Được, nghe anh vậy."

Lễ hội thưởng đèn được tổ chức tại một khu vườn cổ kính ở vùng ngoại ô. Trần gia thực ra cũng sở hữu một khu vườn cổ ngay trong thành phố, nhưng diện tích không đủ lớn để đón tiếp nhiều khách mời, nên cuối cùng vẫn chọn địa điểm ở ngoại ô này.

Khu vườn treo đầy những chiếc đèn l*иg muôn hình vạn trạng. Trời đã tối, vừa bước xuống xe, Diệp Minh Trạch liền nhìn thấy một vùng ánh sáng rực rỡ trước mặt. Phải công nhận, khung cảnh rất đẹp, cũng đủ xa hoa, lộng lẫy.

Có lẽ để phù hợp với không khí đêm hội, phần lớn nữ khách mời tối nay đều diện sườn xám hoặc những bộ lễ phục theo phong cách Trung Hoa hiện đại. Dưới ánh sáng dịu dàng của vô số chiếc đèn l*иg, họ càng toát lên nét đẹp mơ hồ đầy cuốn hút của người phụ nữ phương Đông.

Diệp Minh Trạch đi theo sau Vệ Mẫn Chi. Một người phục vụ bưng khay rượu đi ngang qua, Vệ Mẫn Chi lấy một ly champagne, đồng thời khẽ dặn dò vài câu với người phục vụ, rồi quay sang nói với Diệp Minh Trạch: "Bây giờ anh không được uống rượu, tôi đã bảo họ mang nước nho đến rồi."

Diệp Minh Trạch thực ra không cảm thấy cơ thể mình yếu đến mức không thể uống chút rượu nhẹ. Hai ngụm champagne có nồng độ thấp cũng chẳng sao cả. Nhưng trong chuyện này, Vệ Mẫn Chi rất kiên quyết, mà ở một nơi như thế này, cậu cũng không tiện tranh cãi với hắn, đành cầm ly nước trái cây tiếp tục theo sau.

Một số người đã chú ý đến sự xuất hiện của họ. Sau khi chào hỏi Vệ Mẫn Chi, họ tò mò nhìn sang Diệp Minh Trạch và hỏi: "Vị đây là...?"

Vệ Mẫn Chi có vẻ còn đang cân nhắc xem nên giới thiệu thế nào, thì Diệp Minh Trạch đã chủ động lên tiếng: "Cha tôi và Tổng giám đốc Vệ là bạn cũ."

Vệ Mẫn Chi nhìn cậu một cái, hiểu rằng "cha" mà cậu nhắc đến thực ra chính là cậu. Vì thế, hắn thuận theo lời cậu, nói: "Đây là con trai của anh trai kế tôi, chúng tôi vừa mới nhận lại nhau không lâu."

"Thì ra là vậy." Người kia tỏ ra đã hiểu ra vấn đề, sau đó lại quay sang Diệp Minh Trạch, hỏi: "Vậy lệnh tôn có tin tức gì không?"

Chuyện Vệ Mẫn Chi tìm kiếm một người nào đó suốt bao năm qua không phải bí mật. Cũng có tin đồn rằng có người vì muốn tạo quan hệ mà làm giả thân phận, thậm chí còn đi phẫu thuật thẩm mỹ để giống hơn, nhưng tất cả đều bị Vệ Mẫn Chi vạch trần.

Dạo trước còn nghe nói có một kẻ lừa đảo không biết tự lượng sức, lại đâm đầu vào họng súng của Vệ Mẫn Chi. Vì muốn lấy lòng tin mà không ngại làm mình bị thương nặng, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) suốt một thời gian dài, rõ ràng là đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ. Thế nhưng mấy tháng trôi qua mà chẳng thấy động tĩnh gì, còn tưởng người đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Không ngờ... nhìn tình hình tối nay, có lẽ chính là cậu thanh niên kia.

Con trai của anh trai kế Vệ Mẫn Chi, xét về danh phận thì cũng xem như là cháu ruột, chỉ là không có quan hệ huyết thống. Nhưng dù chỉ cần chút lợi lộc rơi ra từ kẽ tay Vệ Mẫn Chi cũng đủ để cậu ta sống ung dung cả đời rồi.

Huống hồ, nhìn cách ăn mặc của chàng trai trẻ cùng thái độ của Vệ Mẫn Chi đối với cậu, xem ra cũng rất được coi trọng.

Những người xung quanh nhanh chóng tìm cách bắt chuyện, thái độ với Diệp Minh Trạch cũng không tệ.

Diệp Minh Trạch gắng gượng đối đáp với những người này đến mức nụ cười cứng đờ cả mặt. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, cậu lén lút nhìn Vệ Mẫn Chi phát tín hiệu cầu cứu.

Cậu thà rằng bị người ta xem thường, coi như vô hình còn hơn.

Thật không hiểu nổi Vệ Mẫn Chi làm cách nào để thích nghi với kiểu xã giao này.

Bắt được ánh mắt cầu cứu của cậu, Vệ Mẫn Chi tìm một cái cớ dẫn cậu đến khu nghỉ ngơi, thấp giọng hỏi: "Không thích à? Có muốn về không?"

Diệp Minh Trạch đáp: "Sao mà được? Em vẫn chưa tìm được người kia mà? Thế nào rồi, có nghe được tin gì không? Hôm nay người ta có đến không?"

Vệ Mẫn Chi để lộ vẻ thất vọng vừa đủ: "Không. Không biết liệu người đó có xuất hiện hay không nữa."

Diệp Minh Trạch cắn răng nói: "Vậy thì chúng ta cứ đợi thêm xem sao, không thể dễ dàng bỏ cuộc được!"

Vệ Mẫn Chi bật cười, hỏi: "Mệt không? Muốn ăn chút gì không?"

Trải qua một hồi xoay vòng ứng phó, Diệp Minh Trạch quả thật cũng thấy hơi đói.

Vệ Mẫn Chi liền nói: "Vậy anh ngồi đây nghỉ một lát, tôi đi xem có gì ăn không."

Diệp Minh Trạch gật đầu đồng ý. Cậu hoàn toàn không quen với nơi này, cũng chẳng có hứng thú đi loanh quanh một mình, ngoan ngoãn ngồi yên chờ Vệ Mẫn Chi quay lại.