Có lẽ vì có người vẫn luôn dõi theo họ, nên vừa khi Vệ Mẫn Chi rời đi, liền có hai thanh niên ăn mặc hào hoa phong nhã bước đến.
Diệp Minh Trạch ước chừng hai cậu nhóc này còn chưa thành niên, chắc hẳn là theo người nhà đến đây chơi.
Hiện giờ cậu không có hứng đối phó với trẻ con xa lạ, nhưng lại thấy một cậu trai cao ráo, đeo khuyên tai, mỉm cười lấy ra một bao thuốc đưa cho cậu: "Muốn làm một điếu không?"
Ánh mắt Diệp Minh Trạch hơi dao động, nhưng vẫn từ chối: "Không cần, cảm ơn."
Cậu trai kia thản nhiên rút một điếu ra ngậm lên miệng. Một tiếng "tách" khẽ vang lên, ngọn lửa từ chiếc bật lửa khẽ rung động trong làn gió đêm. Người bạn đi cùng lập tức giơ tay chắn gió giúp y.
Khói trắng cuốn theo gió bay tới khiến Diệp Minh Trạch bất giác dậy lên cơn thèm thuốc.
Trước kia cậu không có thói quen này nhưng những năm gần đây thực sự quá khó khăn. Khoản nợ khổng lồ mà gia đình để lại cùng tương lai của Vệ Mẫn Chi cứ như tảng đá đè nặng lên ngực khiến cậu không sao thở nổi. Cậu cần một cách nào đó để tự mình thả lỏng, như vậy mới có thể tiếp tục chống đỡ.
Ban đầu cũng chỉ là một người đồng nghiệp trong xưởng sau giờ làm đưa cho cậu một điếu để thử, về sau cậu mới tự đi mua. Loại rẻ nhất, cay nồng, mỗi lần cảm thấy sắp không chịu nổi nữa, cậu mới hút một điếu.
Nói là nghiện nicotine, chi bằng nói đó là một dạng phụ thuộc tâm lý.
Nhưng lúc này đây, không hiểu sao cậu lại thực sự rất muốn hút một điếu.
Cậu trai ngậm điếu thuốc tiến đến gần cậu hơn, y nhếch môi cười, quăng cả bao thuốc vào lòng bàn tay cậu: "Sao thế? Sợ phụ huynh không cho à?"
Diệp Minh Trạch thầm nghĩ, cậu lấy đâu ra phụ huynh chứ? Thỉnh thoảng hút một điếu cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Kết quả là ngay khi cậu vừa kẹp điếu thuốc giữa môi, một bàn tay với những đường gân nổi rõ bất ngờ vươn tới, dứt khoát giật điếu thuốc khỏi miệng cậu.
Tim Diệp Minh Trạch khẽ siết lại, cậu thực sự có cảm giác như mình vừa bị phụ huynh bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu vậy.
Cậu quay đầu lại, liền trông thấy Vệ Mẫn Chi đang nhíu mày nhìn mình, ngón tay phải kẹp chặt "bằng chứng phạm tội", còn tay trái thì cầm phần đồ ăn mà hắn vừa đi lấy giúp cậu.
Bỗng dưng cậu thấy hơi chột dạ, há miệng định giải thích, nhưng Vệ Mẫn Chi lại không cho cậu cơ hội đó. Hắn nhìn thẳng về phía hai người kia, giọng điệu lạnh lùng: "Là các cậu đưa thuốc cho em ấy?"
Hai cậu nhóc lập tức thu lại vẻ ngông nghênh lúc trước. Cái tên cao hơn còn tự giác dập tắt điếu thuốc trên môi, giấu tàn thuốc còn lại trong lòng bàn tay, lập tức tỏ vẻ biết điều mà cầu xin: "Chú Vệ, cháu sai rồi! Chú đừng nói với ông cháu được không? Sau này cháu không dám nữa đâu!"
Tên theo đuôi y run rẩy, lặng lẽ nép sang một bên không dám lên tiếng, còn cố gắng cúi đầu thấp hết mức có thể.
Vệ Mẫn Chi liếc mắt nhìn bọn họ, ngón tay siết chặt khiến hộp thuốc lá trong tay bị bóp méo.
Sự im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn cả lời chỉ trích, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Vệ Mẫn Chi không nói gì, cậu thiếu niên kia cũng không dám hó hé thêm câu nào. Ngay cả Diệp Minh Trạch cũng biết điều mà im lặng, bởi cậu có thể cảm nhận được Vệ Mẫn Chi thực sự đã tức giận.
Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Vệ Mẫn Chi cũng cất lời, giọng điệu nhạt nhẽo: “Về đi.”
Hai cậu thiếu niên như được đại xá, lập tức ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Đợi họ đi xa, Vệ Mẫn Chi mới quay sang hỏi tội Diệp Minh Trạch: “Bao giờ anh bắt đầu hút thuốc?”
Diệp Minh Trạch chột dạ, đưa tay gãi mũi: “Chỉ mới hai năm nay thôi, cũng không hút nhiều lắm, thật đấy. Vừa nãy anh chỉ là nổi hứng nhất thời…”
Vệ Mẫn Chi cắt ngang: “Nổi hứng nhất thời?”
Diệp Minh Trạch gật đầu: “Thật sự chỉ là nổi hứng nhất thời, hơn nữa anh còn chưa kịp hút mà.”
Vệ Mẫn Chi cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng: “Anh còn thấy tiếc à? Xem ra là tôi sai rồi, làm mất hứng của anh.”
Diệp Minh Trạch chưa từng thấy Vệ Mẫn Chi như vậy bao giờ. Giờ cậu đã hiểu vì sao trên mạng luôn có người nói rằng Vệ Mẫn Chi sinh ra đã mang khí chất của một kẻ đứng trên người khác — loại áp lực này ngay cả cậu cũng thấy khó mà chống đỡ.
Lúc này, cậu chỉ muốn nhanh chóng lấp liếʍ cho qua chuyện, vội vàng nhận sai: “Anh sai rồi, được chưa? Không hút nữa, không hút nữa.”
Vệ Mẫn Chi lại im lặng. Diệp Minh Trạch méo mặt: “Đừng thế mà, đáng sợ quá. Anh nhận sai rồi mà…”
Nói đến đây, cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền ghé sát lại cười nịnh nọt: “Chú Vệ, cháu thật sự biết lỗi rồi. Nếu chú còn giận, thì về nhà hẵng dạy dỗ cháu được không? Chừa cho cháu chút thể diện đi.”
Không biết câu nào của cậu đã khiến Vệ Mẫn Chi dao động, nhưng cuối cùng, khí thế ép người ấy cũng thu lại. Vệ Mẫn Chi ném hộp thuốc lá đã bị vò nát vào thùng rác, sau đó nói: “Chẳng phải anh kêu đói sao? Ăn chút gì lót dạ đi.”
Diệp Minh Trạch ngoan ngoãn bưng đồ ăn ngồi xuống, nhưng cứ ăn một miếng là lại len lén ngước mắt nhìn Vệ Mẫn Chi một cái. Sau vài lần như vậy, Vệ Mẫn Chi cuối cùng lên tiếng: “Lo mà ăn cho tử tế.”
Diệp Minh Trạch nhìn chằm chằm vào mặt hắn: “Em vẫn còn giận à? Không đến mức tức đến thế đâu nhỉ? Anh cũng đâu có nghiện, không ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe.”
Giọng điệu của Vệ Mẫn Chi không để lại chút khoảng trống nào để thương lượng: “Từ hôm nay, bỏ hẳn.”
Diệp Minh Trạch cảm thấy không cần phải làm to chuyện như vậy, nhưng lúc này rõ ràng Vệ Mẫn Chi vẫn còn đang bực bội. Cậu còn sợ người này tức đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe, đành phải nhượng bộ: “Được rồi, anh bỏ.”
Cậu vốn không thích bị người khác quản, ngay cả cha ruột cũng không được, nhưng người này lại là Vệ Mẫn Chi, nên cậu hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Cuối cùng, Diệp Minh Trạch vẫn không được gặp người mà Vệ Mẫn Chi để ý. Trên đường về, cậu vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp toát ra từ Vệ Mẫn Chi nên đành cắn răng dỗ dành suốt cả quãng đường, mãi mới làm dịu được cơn giận của đối phương. Lúc này, cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thằng nhóc này bây giờ tính khí còn dữ dằn hơn hồi bé, sau này tuyệt đối không thể chọc vào nữa.
Tài xế lái xe thẳng xuống hầm đỗ của khu chung cư, từ đây có thể đi thang máy lên trực tiếp.
Khi bước ra khỏi thang máy, Diệp Minh Trạch ngẩng đầu lên liền thấy vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, hào hứng reo lên: “Nhìn kìa, trăng kìa!”
Tối nay, trong hội đèn l*иg có biết bao người ngóng trông mặt trăng, vậy mà nó cứ trốn mãi sau lớp mây chẳng chịu lộ diện. Bây giờ khi đèn hoa đã tắt hết, trăng lại thản nhiên xuất hiện khiến người ta bất ngờ mà vui vẻ.
Nghe vậy, Vệ Mẫn Chi cũng ngẩng đầu lên cùng cậu thưởng nguyệt. Diệp Minh Trạch chống tay lên lan can hành lang, cảm thán: “Đêm nay trăng đẹp thật.”
Vệ Mẫn Chi cụp mắt nhìn cậu. Dưới ánh trăng, chàng thiếu niên tựa hồ mang theo nét tùy ý, những đường nét sắc bén trên gương mặt dường như cũng được ánh trăng dịu dàng làm mềm đi vài phần. Trong thoáng chốc, hắn bỗng không thể phân biệt được người trước mặt là thực hay chỉ là ảo ảnh.
“Sao thế?” Diệp Minh Trạch nhận ra có điều bất thường, liền giơ tay quơ quơ trước mặt Vệ Mẫn Chi, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Vệ Mẫn Chi nắm lấy tay cậu. Nhiệt độ từ lòng bàn tay thiếu niên dần truyền qua làn da tiếp xúc, hơi ấm ấy khiến Vệ Mẫn Chi chậm rãi hoàn hồn.
"Không sao, về phòng đi, gió lớn đấy."
Giọng điệu của Vệ Mẫn Chi không có chút gì bất thường, nhưng Diệp Minh Trạch vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc tắm, cậu vẫn suy nghĩ về chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu nổi hôm nay Vệ Mẫn Chi làm sao nữa, sao tâm trạng cứ thay đổi thất thường như vậy?
Cậu không thích để vấn đề qua đêm, nên sau khi tắm xong liền kẹp theo một chiếc gối khác đi tới gõ cửa phòng ngủ chính.
Vệ Mẫn Chi dường như cũng vừa tắm xong, hắn chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên người còn vương mùi bạc hà của sữa tắm.
Diệp Minh Trạch không nhịn được mà lén liếc nhìn cơ ngực của hắn rồi lập tức thu ánh mắt về, cứ như vào phòng mình mà thẳng thừng bước vào trong, nói: "Vẫn là giường của em trai nằm thoải mái hơn, anh ngủ lại đây thêm một đêm nhé."
Vệ Mẫn Chi dĩ nhiên không thể đuổi cậu đi, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi cầm quần áo vào phòng tắm. Khi bước ra, hắn đã thay bộ đồ ngủ dài tay.
Diệp Minh Trạch có hơi tiếc nuối, cậu còn chưa kịp ngắm đủ cơ bắp bên dưới lớp áo choàng tắm nữa. Nhưng chuyện đó không quan trọng, đợi đến khi Vệ Mẫn Chi cũng nằm xuống, cậu lập tức dịch người lại gần, hỏi: "Hôm nay em có gì đó không đúng lắm, là vì chuyện anh hút thuốc hay vì không gặp được người trong lòng?"
Vệ Mẫn Chi nhìn cậu một lúc, vươn tay xoa nhẹ mái tóc cậu: "Không sao, đừng nghĩ linh tinh, ngủ đi."
Diệp Minh Trạch bĩu môi: "Nếu có chuyện gì phiền lòng, em không được giấu anh đâu đấy. Chúng ta đã nói trước rồi, giữa chúng ta không có bí mật."
Vệ Mẫn Chi không trả lời. Diệp Minh Trạch lại tiếp tục: "Anh không có ý là chuyện gì cũng phải nói với anh, ai mà chẳng có chuyện riêng. Ý anh là, nếu em có điều gì phiền muộn, bất cứ lúc nào cũng có thể tâm sự với anh. Dù anh không giúp được gì, ít nhất chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách, đúng không? Đừng cứ giữ mãi trong lòng, giấu lâu quá không tốt đâu."
Người này từ nhỏ đã suy nghĩ nặng nề, miệng cứ như con hến vậy, chẳng bao giờ chủ động mở lòng. Hồi bé, Diệp Minh Trạch cũng phải tốn bao nhiêu công sức mới cạy miệng được chú hến nhỏ này, chỉ không biết bây giờ Vệ Mẫn Chi đã lớn rồi, hắn có còn chịu mở lòng với cậu nữa không.
Vệ Mẫn Chi nghe xong, hắn lật người đối diện với cậu, vươn tay hỏi: "Cho tôi ôm một chút, được không?"
Diệp Minh Trạch không chút do dự lăn ngay vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo rồi vỗ vỗ sau lưng hắn, miệng lẩm bẩm: "Còn phải hỏi à? Muốn ôm thì lúc nào cũng có thể ôm mà. Thế nào? Thấy khá hơn chút nào chưa?"
Vệ Mẫn Chi im lặng ôm cậu thêm một lúc mới nhẹ buông ra: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Diệp Minh Trạch vui vẻ ra mặt: "Thế thì tốt rồi. Ngủ đi, ngủ ngon nhé, chú Vệ."
Vệ Mẫn Chi bật cười khẽ: "Ngủ ngon."