Hôm sau là Tết Trung thu, hai người ra ngoài dạo một vòng, mua hai chậu cúc vàng đang nở rộ, một hộp nhỏ bánh trung thu nhân sen trứng muối, mấy con cua lông tươi sống và một ít nguyên liệu để ăn lẩu, sau đó hai người về nhà nấu lẩu và chia nhau ăn bánh trung thu.
Theo kế hoạch ban đầu của Vệ Mẫn Chi, tối nay hắn sẽ tham dự một buổi ngắm đèn do ông cụ Trần gia tổ chức. Thiệp mời đã được gửi đến từ lâu.
Công ty của hắn có hợp tác làm ăn với Trần gia, mà ông cụ Trần lại rất quý mến hắn, ông ta nhiệt tình giới thiệu con cháu trong nhà cho hắn. Hắn từ chối một người, lần sau lại đổi người khác, hơn nữa không phân biệt nam hay nữ, lần nào cũng khuyên hắn thử tiếp xúc trước xem có hợp hay không.
Vệ Mẫn Chi không thích bị người khác làm mối, nhưng nể mặt ông cụ, hắn cũng không thể từ chối thẳng mà vẫn phải xuất hiện cho có lệ.
Thế nhưng lúc này, hắn lại muốn cùng Diệp Minh Trạch ngắm trăng hơn.
Hôm qua, Diệp Minh Trạch đã thấy lịch trình của hắn trong thư phòng. Sau khi ăn lẩu trưa xong, cậu hỏi: "Em có hẹn gì tối nay à?"
Vệ Mẫn Chi ậm ừ một tiếng, qua loa đáp: "Không quan trọng lắm, để người khác đi thay cũng được."
Vừa từ nước ngoài về vội vã để kịp đón Trung thu cùng vợ con, Triệu Tấn bất ngờ hắt xì một cái.
Diệp Minh Trạch như bừng tỉnh: "Lại để Triệu Tấn đi à? Cậu ấy về chưa?"
Vệ Mẫn Chi: "Sáng nay vừa đáp xuống sân bay."
Diệp Minh Trạch liếc hắn từ đầu đến chân: "Vệ tổng, em có thấy mình hơi bóc lột lao động không đấy? Lão Triệu cũng có gia đình vợ con đàng hoàng, hôm nay là Trung thu, không phải nên về nhà ăn cơm với người thân à? Với lại, em cũng không thể cứ nhắm vào mỗi cậu ấy mãi thế được? Cậu ấy vừa đi công tác nước ngoài thay em về, chẳng lẽ không được thở một hơi sao?"
Vệ Mẫn Chi lại nắm bắt trọng điểm theo một hướng khác: "Anh đang xót anh ấy à?"
Diệp Minh Trạch tựa lưng vào ghế sô pha, tiện tay cầm một chiếc gối ôm ném về phía hắn: "Đúng là tư bản thì chẳng có trái tim. Dù gì lão Triệu cũng quen biết em bao năm rồi, đâu đến mức đó chứ!"
Vệ Mẫn Chi vững vàng đón lấy chiếc gối ôm rồi đặt ngay ngắn lại lên sofa, còn tiện tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó. Sau đó, hắn lại hỏi lần nữa: "Anh đang xót anh ấy à?"
Diệp Minh Trạch khó hiểu: "Trọng điểm là anh có xót cậu ấy hay không sao?"
Vệ Mẫn Chi khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy."
Diệp Minh Trạch lập tức làm rối chiếc gối ôm mà Vệ Mẫn Chi vừa chỉnh lại ngay ngắn. Cậu định bàn luận thêm về trọng điểm thật sự của câu chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Vệ Mẫn Chi nói: "Thế sao anh không xót tôi chút nào?"
Diệp Minh Trạch nghe ra một chút tủi thân trong giọng nói bình thản kia, liền bật cười: "Cái này cũng phải so đo à? Được rồi, được rồi, lại đây, để anh thương em một chút."
Vệ Mẫn Chi thật sự ngồi xuống bên cạnh cậu. Diệp Minh Trạch định như hồi bé xoa đầu hắn một cái, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy hắn chải tóc bóng loáng bằng sáp vuốt, đành đổi sang vỗ vai: "Trong lòng anh, người quan trọng nhất đương nhiên là em, không ai so được với em cả. Vừa lòng chưa? Em trai à, lớn thế này rồi còn nhõng nhẽo nữa hả?"
Vệ Mẫn Chi chẳng hề cảm thấy làm nũng với cậu có gì không đúng. Sau khi được dỗ dành xong, hắn lại hỏi: "Vậy anh có muốn tôi đi không?"
Diệp Minh Trạch vừa nghịch mấy tua rua trên gối, vừa nhìn hắn nói: "Nếu em đã có kế hoạch từ trước thì cứ đi một chuyến đi. Mấy ngày nay anh thấy em cứ quẩn quanh bên anh mãi. Anh biết em sợ anh chưa quen, nhưng cũng không cần căng thẳng đến vậy. Nếu có việc thì cứ đi lo, anh ở nhà một mình cũng không sao đâu."
Vệ Mẫn Chi lại nói: "Nếu đi, anh phải đi cùng tôi."
Diệp Minh Trạch hơi ngạc nhiên: "Anh á?"
Cậu chẳng quen ai ở đó cả, đi làm gì? Ăn chực chắc?
Vệ Mẫn Chi bình thản đáp: "Những sự kiện thế này, ngoài giao thiệp công việc, còn mang một ý nghĩa khác, đặc biệt là lễ hội đèn l*иg Trung thu."
Diệp Minh Trạch tò mò hỏi: "Ý nghĩa gì?"
Vệ Mẫn Chi liếc nhìn cậu rồi mới đáp: "Xem mắt."
Diệp Minh Trạch ngớ người, sau đó lại nghe hắn nói tiếp: "Anh đi cùng tôi, giúp tôi xem xét một chút?"
Diệp Minh Trạch xoa cằm suy nghĩ: "Đi thì cũng được thôi, nhưng em chẳng phải đã có người mình thích rồi sao? Sao còn đồng ý đi xem mắt? Hay là người em thích cũng sẽ đến đó?"
Vệ Mẫn Chi nhìn cậu, chậm rãi nói: "Có khả năng sẽ đến."
Vừa nghe vậy, Diệp Minh Trạch lập tức phấn khích bật dậy khỏi ghế: "Thế còn chần chừ gì nữa? Đi thôi! Giờ là mấy giờ rồi hả! Mau đi chuẩn bị một bộ trang phục bảnh bao, đàn ông cũng phải biết dùng nhan sắc để thu hút bạn đời chứ!"
Lôi Vệ Mẫn Chi ra khỏi cửa xong, Diệp Minh Trạch mới sực nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nói: "Không đúng, Vệ Tiểu Mẫn!"
Tim Vệ Mẫn Chi khẽ giật một cái, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh: "Sao vậy?"
Diệp Minh Trạch nhìn chằm chằm hắn: "Tiệc xem mắt này, em để lão Triệu đi thay làm gì? Định phá hoại hạnh phúc gia đình người ta à?"
Vệ Mẫn Chi âm thầm thở phào, giải thích: "Mọi người đều biết anh ấy đi thay tôi, cũng biết anh ấy đã có gia đình. Ý nghĩa thực sự ai cũng hiểu rõ, chỉ là làm cho có thôi để khỏi làm mất mặt ông cụ Trần gia. Không ảnh hưởng gì đến gia đình anh ấy đâu."
Diệp Minh Trạch nghĩ lại thấy cũng có lý, liền xoa mũi hơi ngượng ngùng: "Được rồi, anh trách nhầm em, anh xin lỗi."
Vệ Mẫn Chi mỉm cười: "Không sao. Chúng ta đi chọn lễ phục cho anh trước đã."
Diệp Minh Trạch nhíu mày: "Anh chỉ đi góp vui thôi, mặc gì chẳng được. Em lo xong cho bản thân trước đi."
Vệ Mẫn Chi không đồng ý: "Lần đầu tiên tôi dẫn anh đến một buổi tiệc thế này, không thể để người khác coi thường anh được."
Diệp Minh Trạch không rành chuyện xã giao của giới thượng lưu, nên cũng không ý kiến gì thêm. Cậu cứ để mặc Vệ Mẫn Chi sắp xếp, sao cũng được.