Một Giấc Ngủ Dậy, Em Trai Đã Trở Thành Đại Gia

Chương 4.2: Em trai vẫn rất đáng yêu

Vừa vào phòng, Diệp Minh Trạch tiện tay ném gối lên giường, sải ba bước thành hai đi tới rồi thả người xuống nệm, bản thân còn bị bật lên nhẹ một cái.

Cậu tùy tiện hỏi: “Em thích mềm à?”

Không biết Vệ Mẫn Chi nghĩ tới điều gì, nhưng sắc đỏ trên vành tai hắn lại đậm hơn một chút.

Diệp Minh Trạch cười phá lên: “Anh đang nói đến cái nệm! Thằng nhóc này, đầu óc em đang nghĩ cái gì thế?”

Lần này đến cả vành tai Vệ Mẫn Chi cũng đỏ rực như thể để che giấu điều gì đó, hắn nghiêm mặt lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra, đi tới nói: “Làm khô tóc rồi hãy ngủ.”

Diệp Minh Trạch nằm ngửa trên giường, lười biếng nhìn cậu: “Em có biết bây giờ trông em giống gì không?”

“Giống gì?” Vệ Mẫn Chi hỏi mà đầu óc vẫn còn lơ đãng.

Diệp Minh Trạch cười cười: “Giống mẹ anh ấy. Mẹ anh còn chưa bao giờ chăm anh thế này. Trên mạng có cái từ gì nhỉ? Ba mẹ quốc dân hả?”

Cuối cùng, “ba mẹ quốc dân” Vệ Mẫn Chi vẫn ấn đầu cậu xuống, kiên nhẫn sấy khô tóc cho cậu.

Giường trong phòng ngủ chính còn lớn hơn giường trong phòng ngủ phụ, hai người đàn ông trưởng thành nằm cũng vẫn dư dả không gian.

Khi nằm xuống, Vệ Mẫn Chi cố tình giữ một khoảng cách với Diệp Minh Trạch, nhưng đối phương lại chủ động nhích lại gần sát vào bên hắn, thấp giọng hỏi: “Nhóc con, em buồn ngủ chưa?”

Vệ Mẫn Chi: “Chưa, còn anh?”

Diệp Minh Trạch: “Anh cũng chưa. Mở hội nghị trò chuyện đêm khuya đi.”

Hồi nhỏ hai người cũng thường trò chuyện đến nửa đêm khi ngủ chung. Dù phần lớn thời gian chỉ có Diệp Minh Trạch thao thao bất tuyệt, nhưng chỉ cần cậu hỏi, Vệ Mẫn Chi vẫn sẽ ngoan ngoãn trả lời từng câu một.

Bây giờ, cậu có cả một đống câu hỏi muốn hỏi.

Vệ Mẫn Chi quả nhiên không từ chối: “Nói chuyện gì?”

Diệp Minh Trạch cố tình ho một tiếng: “Đến đây, trò chuyện với anh về chuyện đại sự cuộc đời của em thế nào?”

Tính ra, năm nay em trai cậu cũng đã ba mươi hai rồi. Dù tạm thời chưa có ý định kết hôn, ít nhất cũng nên có một mối quan hệ ổn định chứ nhỉ?

Với hiểu biết của cậu về Vệ Mẫn Chi, hắn chắc chắn không thể giống như những lời đồn trên mạng nói rằng lăng nhăng bừa bãi được. Mấy tin tức linh tinh vừa xem lúc nãy suýt nữa chọc cậu tức chết.

Dì Tuyết không có ở đây, làm anh trai, cậu vẫn nên bớt chút tâm tư lo cho em mình.

Bây giờ, sự nghiệp của em trai đã thành công, cậu chẳng có cơ hội chen tay vào giúp đỡ nữa, chỉ có thể bận tâm một chút về chuyện tình cảm và hôn nhân của hắn thôi.

Vệ Mẫn Chi nghe vậy, rõ ràng có chút khó hiểu: “Chuyện đại sự gì?”

Diệp Minh Trạch lấy điện thoại ra, lần lượt đọc từng tiêu đề bài báo mà mình vừa lưu lại.

Cậu thao thao bất tuyệt đọc hết tin này đến tin khác, ngoài một số trang tin ác ý suy đoán rằng Vệ Mẫn Chi mắc bệnh hiểm nghèo nên mới thường xuyên ra vào bệnh viện, còn lại những tin đồn giật gân khác cậu đều không chừa.

Nhìn sắc mặt ngày càng đặc sắc của Vệ Mẫn Chi, Diệp Minh Trạch cố nín cười, trêu ghẹo: “Được đấy nhỉ, em đúng là nhân vật được giới truyền thông quan tâm gớm. Hết chuyện bí mật kết hôn sinh con, rồi vợ em chờ sinh trong bệnh viện, lại còn tin đồn yêu đương với nữ minh tinh thế hệ 10x, thậm chí có cả “kim ốc tàng kiều” nữa kìa! Người ta viết còn chẳng khác nào tiểu thuyết ngược tâm, lúc thì nữ chính bị em hành hạ đến mức phải nhập viện, lúc thì nữ chính mắc bệnh nan y, em không rời không bỏ, ngày đêm túc trực chăm sóc… Em bận thật đấy!”

Vệ Mẫn Chi bất đắc dĩ thở dài: “Không có kết hôn, không có minh tinh nào cả, cũng chẳng có nữ chính bị bệnh gì hết. Mấy bài báo này toàn là bịa đặt để câu view thôi.”

Diệp Minh Trạch có vẻ không tin lắm: “Em cũng lớn tuổi rồi, yêu đương thì có làm sao đâu? Anh có cấm em quen ai đâu, Triệu Tấn hồi bằng tuổi em đã kết hôn rồi đó, cậu ta còn có con luôn.”

Vệ Mẫn Chi nghiêm túc đáp: “Thật sự không có.”

Diệp Minh Trạch bật cười: “Được được, không có không có, toàn là bọn họ bịa đặt thôi. Đợi lát nữa anh báo cáo hết mấy bài viết vớ vẩn đó để họ bớt bịa chuyện về em đi.”

Vệ Mẫn Chi: “Tôi sẽ bảo bộ phận truyền thông xử lý.”

Nụ cười trên mặt Diệp Minh Trạch thu lại đôi chút, rồi lại miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Cũng đúng, cứ giao cho người chuyên nghiệp đi.”

Em trai đã trưởng thành, ngày càng không cần đến cậu nữa, cảm giác này khiến cậu có chút không quen.

Vệ Mẫn Chi nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh không vui à?”

Diệp Minh Trạch lại cố nặn ra một nụ cười, ra vẻ thản nhiên: “Không có đâu, anh chỉ muốn trêu em thôi, có gì đâu mà không vui? Mà này, em nói em sự nghiệp thành công, kinh tế dư dả, tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao lại chưa quen ai vậy?”

Quan niệm của cậu khá truyền thống, cảm thấy đến một độ tuổi nhất định thì vẫn nên lập gia đình, chứ sống một mình hoài thì nhạt nhẽo lắm.

Vệ Mẫn Chi nghe vậy, ánh mắt hơi thay đổi, thoáng chốc không biết nên giải thích thế nào.

Diệp Minh Trạch lại nhích sát hơn, gần như sắp bám cả người lên em trai, tiếp tục tò mò hỏi: “Là không muốn tìm hay sao? Với điều kiện của em, chắc có không ít người muốn lấy đấy. Chẳng ai lọt vào mắt xanh à?”

Dưới ánh mắt dò hỏi của cậu, Vệ Mẫn Chi do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi… có người thích rồi.”

Diệp Minh Trạch lập tức hứng khởi, hào hứng hỏi dồn: “Rồi sao? Thích thì sao không theo đuổi? Đã tỏ tình chưa?”

Vệ Mẫn Chi cười khổ: “Chưa. Mấy năm trước, bọn tôi lạc mất nhau rồi.”

Diệp Minh Trạch vỗ vai cậu, an ủi: “Không sao đâu, tìm lại là được mà. Bây giờ mạng internet phát triển rồi, dù người ta ở nước ngoài thì vẫn có thể gọi video bất cứ lúc nào. Nghe giọng điệu này, hai người quen nhau nhiều năm rồi à?”

Vệ Mẫn Chi gật đầu: “Ừ, rất nhiều năm rồi.”

Diệp Minh Trạch không nhịn được mà suy đoán: “Vậy là bạn học cũ sao? Có thể khiến em nhớ mãi không quên thế này, chắc chắn phải rất xinh đẹp đúng không? Không lẽ là hoa khôi trường em?”

“Không phải hoa khôi.” Vệ Mẫn Chi đáp.

Diệp Minh Trạch thắc mắc: “Dù có là hoa khôi thì em cũng xứng đôi chứ, sao hồi đó lại không thành vậy?”

Vệ Mẫn Chi im lặng không trả lời, Diệp Minh Trạch bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, cậu vỗ tay cái “bốp”: “Anh biết rồi! Có phải lúc đó em còn nhỏ quá, người ta chỉ xem em như em trai thôi đúng không?”

Vệ Mẫn Chi hơi dừng lại, giọng điệu có chút vi diệu: “Ừ, có lẽ là vậy.”

Diệp Minh Trạch hào hứng hiến kế: “Thế thì cũng không sao! Giờ tìm cơ hội hẹn gặp lại đi, biết đâu người ta thấy em bây giờ trưởng thành phong độ rồi xiêu lòng thì sao?”

Vệ Mẫn Chi có chút do dự, không tự tin lắm: “Thật không?”

Diệp Minh Trạch chắc nịch: “Tất nhiên rồi! Em có bao giờ soi gương không đấy?”

Nói xong, cậu còn vươn tay giữ lấy cằm Vệ Mẫn Chi, dùng ánh mắt đánh giá cẩn thận từng đường nét trên khuôn mặt hắn mà thật lòng khen ngợi: “Nhìn cái mặt này đi, chậc chậc, dù có debut làm minh tinh cũng đủ sức hot đỉnh lưu.”

Vệ Mẫn Chi lần này thực sự bị chọc cười: “Vậy thì xin nhận lời chúc tốt lành của anh.”

Diệp Minh Trạch cười ha ha: “Đấy mới đúng chứ! Anh thấy trên mạng bảo con gái thời nay không thích đàn ông quá tự tin đến mức bóng nhẫy, tính cách như em thế này là vừa đẹp. Chỉ cần người ta vẫn còn độc thân, em chắc chắn có cơ hội. Đàn ông phải chủ động ra tay.”

Rồi cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Mà khoan đã, người ta bây giờ còn độc thân chứ?”

Vệ Mẫn Chi không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Đừng chỉ nói tôi, còn anh thì sao? Trước đây có từng yêu ai chưa?”

Diệp Minh Trạch thoáng khựng lại. Hỏi chuyện người khác thì cậu rất hăng hái, còn rất có kinh nghiệm bày mưu tính kế, có thể đi làm chuyên gia tư vấn tình cảm luôn được. Thế mà đến lượt mình, cậu lại lúng túng ấp úng mãi mới nói được một câu: “Dù sao thì bây giờ không có, hồi đó chẳng phải em bảo anh tập trung học hành sao? Học sinh cấp ba không được yêu đương.”

Vệ Mẫn Chi không dễ dàng buông tha: “Vậy người anh thích thì sao? Có không?”

Diệp Minh Trạch bắt đầu thấy khó đỡ, vội vàng lảng đi: “Đã bảo là không có mà, để thi đại học xong rồi tính. Anh đâu có gấp, người nên lo là em mới đúng! Cẩn thận người ta một ngày nào đó tuyên bố kết hôn, đến lúc đó em chỉ có nước trùm chăn khóc thôi!”

Vệ Mẫn Chi bỗng nhiên siết chặt tay cậu.

Diệp Minh Trạch khó hiểu: “Làm gì thế?”

Vệ Mẫn Chi khẽ cười: “Không có gì. Người đó hiện tại chưa vội kết hôn đâu.”

Diệp Minh Trạch tức tối đấm nhẹ vào vai hắn: “Thế thì càng phải ra tay trước! Nhỡ đâu người ta gặp được chân ái thì em chỉ có nước ôm gối khóc ròng thôi đấy!”

Vệ Mẫn Chi thu lại ý cười, khẽ “ừ” một tiếng. Thế nhưng bàn tay đang nắm lấy Diệp Minh Trạch thì vẫn không chịu buông.