Một Giấc Ngủ Dậy, Em Trai Đã Trở Thành Đại Gia

Chương 4.1: Em trai vẫn rất đáng yêu

Buổi chiều, Vệ Mẫn Chi dẫn Diệp Minh Trạch đi làm lại căn cước công dân. Nhìn thấy năm sinh của mình từ 1987 bị đổi thành 2005, tâm trạng Diệp Minh Trạch bỗng trở nên phức tạp.

May mà Vệ Mẫn Chi không bắt cậu đổi tên, nếu không thì cậu thật sự có cảm giác như vừa đầu thai làm người mới vậy.

Sau khi chụp ảnh thẻ xong, Vệ Mẫn Chi nói với cậu: “Làm theo diện khẩn cấp, nhưng sắp đến kỳ nghỉ Quốc khánh rồi, nên phải chờ đến ngày làm việc thứ hai sau kỳ nghỉ mới có thể lấy. Hiện tại số điện thoại và thẻ ngân hàng đều cần đăng ký danh tính thực, trước mắt anh cứ dùng tạm của tôi đi.”

Chiếc SIM điện thoại trong máy Diệp Minh Trạch đang dùng thuộc về Vệ Mẫn Chi, tài khoản mạng xã hội cũng vậy, thậm chí tài khoản thanh toán trực tuyến cũng liên kết với thẻ ngân hàng của Vệ Mẫn Chi. Mà trong danh bạ WeChat của số này, ngoài Vệ Mẫn Chi ra thì chẳng có ai khác.

Chắc là tài khoản mới lập không lâu.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Vệ Mẫn Chi lại đưa cậu đến trung tâm thương mại, kiên nhẫn hướng dẫn cậu cách thanh toán bằng điện thoại, cách xem bản đồ điện tử, cách quét mã lấy số thứ tự ở các quán ăn bình dân, cách đi xe buýt và tàu điện ngầm.

Cuối cùng, hai người còn cùng nhau xem một bộ phim. Vệ Mẫn Chi giống như đang chăm sóc trẻ con, mua cả bắp rang và Coca cho cậu.

Sau khi phim kết thúc, đám thanh niên túm năm tụm ba lần lượt rời đi. Vệ Mẫn Chi thấy Diệp Minh Trạch đang gom phần bắp rang ăn dở lại, liền hỏi: “Có muốn đi dạo chợ đêm không?”

Diệp Minh Trạch lắc đầu: “Hơi mệt rồi, về thôi, để hôm khác đi.”

Trên đường về, cậu tựa vào ghế sau, hai tay đan vào nhau gối sau đầu, chán chường hỏi: “Em trai, anh nên làm gì tiếp theo đây?”

Lúc còn ở bệnh viện, cậu có thể tự an ủi rằng mình đang dưỡng bệnh. Nhưng bây giờ xuất viện rồi mà vẫn không có chuyện gì để làm, cảm giác này khiến cậu không quen chút nào.

Không còn phải làm việc quần quật ngày đêm để kiếm tiền trả nợ, không còn phải bị nhốt trong hầm mỏ chật hẹp và tối tăm để đào than, cũng không cần lo lắng về chi phí sinh hoạt của em trai. Vệ Mẫn Chi đã lo chu toàn mọi thứ cho cậu, ăn mặc ở đi đều chẳng cần bận tâm. Cậu có cả đống thời gian rảnh rỗi, muốn làm gì cũng được, theo lý thì cậu nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng.

Thế nhưng, trong lòng cậu lại chẳng yên chút nào, thậm chí còn thấp thỏm, bất an.

Cảm giác này có chút giống với Brooks trong The Shawshank Redemption — người có thể sống sót suốt năm mươi năm trong tù, nhưng lại chọn tự sát ngay sau khi được phóng thích.

Cậu đã hoàn toàn lạc nhịp với thế giới trước mắt. Nơi này không thuộc về cậu.

Dù có cố gắng hòa nhập đến đâu, vẫn luôn có những khoảnh khắc cậu cảm nhận rõ ràng sự bài xích giữa mình và thế giới này.

Diệp Minh Trạch mơ hồ nhận ra trạng thái này có phần nguy hiểm. Cậu cần phải tìm một việc gì đó để làm. Nhưng thế giới hiện tại với cậu vẫn quá xa lạ, cậu không biết bản thân có thể làm gì.

Chẳng lẽ lại đi tìm một công trường nào đó để làm lao động tay chân?

Vệ Mẫn Chi nghe cậu hỏi vậy, liền đưa chiếc máy tính bảng trong tay sang: “Tôi đang xem trường cho anh đây. Mấy trường cấp ba tư thục này đều có điều kiện khá tốt, anh xem thích trường nào.”

Diệp Minh Trạch ngẩn người, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Trường học?”

Giọng điệu Vệ Mẫn Chi thản nhiên như chuyện đương nhiên: “Anh mới mười tám tuổi, không đi học thì làm gì?”

Diệp Minh Trạch há miệng định nói — mười tám tuổi đâu còn nhỏ, cậu đã tự nuôi sống bản thân từ lâu rồi.

Hơn nữa, cậu đã rời trường học bốn năm, chắc gì còn có thể thích nghi với môi trường đó.

Chưa kể, mười tám tuổi đáng lẽ là độ tuổi vào đại học. Giờ cậu lại chen vào học cùng đám nhóc còn chưa lớn hết thì trông sẽ ra sao?

Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Vệ Mẫn Chi, những lời đó lại bị cậu nuốt xuống. Cuối cùng chỉ nói: “Vậy… để anh xem thử.”

Thực ra cũng chẳng có gì để chọn, vì những trường mà Vệ Mẫn Chi tìm đều thuộc hàng tốt nhất trong thành phố. Nhắm mắt chọn đại một cái cũng chẳng có vấn đề gì.

Cậu chọn trường gần nhà nhất, rồi hơi ngượng ngùng hỏi: “Như này có tính là đi cửa sau không?”

Trường học tầm cỡ này, dù là tư thục thì tiêu chuẩn tuyển sinh cũng rất khắt khe. Với tình trạng hiện tại của cậu, theo lẽ thường chắc chắn không có cửa vào.

Vệ Mẫn Chi không giấu giếm: “Tôi sẽ quyên tặng cho họ một tòa nhà. Với trường học, đây là một thương vụ chẳng bao giờ lỗ cả. Hơn nữa, anh không phải người duy nhất đi cửa sau đâu — trong thế giới của người có tiền, vốn dĩ chẳng hề tồn tại hai chữ công bằng.”

Còn một chuyện mà Vệ Mẫn Chi không nói — nếu năm đó gia đình không gặp biến cố, nếu Diệp Minh Trạch không chủ động bỏ học để lo cho hắn tiếp tục đi học, thì với năng lực của Diệp Minh Trạch, mười phần chắc chín cậu có thể thi đỗ vào ngôi trường danh giá nhất.

Lẽ ra cậu có thể có một tương lai ổn định và sáng lạn.

Nghe vậy, Diệp Minh Trạch trêu đùa: “Ông chủ Vệ quả thật là giàu có ghê, một tòa nhà chắc cũng đáng giá lắm nhỉ? Hay em đưa thẳng số tiền đó cho anh đi, anh sẽ sống nốt nửa đời còn lại như một kẻ vô dụng chỉ biết ăn chờ chết.”

Vệ Mẫn Chi nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Chút tiền đó với tôi không đáng là bao. Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh rất nhiều tòa nhà. Nhưng tôi vẫn hy vọng anh sẽ tiếp tục đi học.”

Diệp Minh Trạch thu lại giọng điệu đùa cợt, có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ là đi học thôi đúng không? Anh đi là được chứ gì.”

Thế là chuyện này cứ thế được quyết định.

Nghĩ đến việc sau kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ quay lại cuộc sống học đường, cảm giác bồn chồn khó tả cùng nỗi hoang mang về tương lai trong lòng Diệp Minh Trạch bỗng chốc biến mất. Hiện tại, cậu chỉ muốn tận hưởng vài ngày tự do cuối cùng trước khi chính thức quay lại trường lớp.

Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Vệ Mẫn Chi giúp Diệp Minh Trạch dọn dẹp phòng ngủ phụ, sau đó hỏi: “Xem còn cần thêm gì không?”

Diệp Minh Trạch thấy Vệ Mẫn Chi suýt chút nữa còn muốn chuẩn bị sẵn nước tắm cho mình, liền bật cười, đẩy hắn ra ngoài: “Được rồi, được rồi, chẳng thiếu gì cả, em chuẩn bị quá đầy đủ rồi. Nước tắm anh tự lo được, em cũng về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”

Vệ Mẫn Chi vẫn có chút không yên tâm: “Thật không cần tôi giúp gì à?”

Diệp Minh Trạch đẩy lưng hắn ra cửa: “Không cần. Có chuyện gì anh sẽ gọi em.”

Lúc này Vệ Mẫn Chi mới chần chừ quay về phòng mình.

Diệp Minh Trạch thoải mái ngâm mình dưới làn nước ấm, sau đó tùy tiện lau tóc qua loa bằng khăn bông rồi vứt đấy, thậm chí còn dự định mai đi tiệm cắt tóc cạo đầu húi cua cho tiện.

Đẹp hay không thì chưa biết nhưng chắc chắn là gọn gàng.

Chiếc giường trong phòng ngủ phụ cũng rất lớn, ít nhất rộng đến một mét tám. Nệm rất mềm, ga trải giường dường như là lông vịt, còn chăn có cảm giác như được làm từ tơ tằm.

Ngay cả khi nhà chưa phá sản, cậu cũng chưa từng dùng chăn đệm đắt tiền như thế này.

Diệp Minh Trạch nằm dài ra giường, cuộn tròn trong chiếc chăn mềm mại và khô ráo, lăn qua lăn lại một vòng rồi tắt đèn chuẩn bị ngủ. Nhưng có vẻ gần đây cậu ngủ hơi nhiều, bây giờ lại thấy khó ngủ.

Thế là cậu bật đèn trở lại, với tay lấy điện thoại lướt tin tức.

Xem tin tức có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về thế giới mới này. Dù sao đã xuyên không rồi, tốt nhất là nên thích nghi càng sớm càng tốt.

Lướt một lúc, đột nhiên cậu nhìn thấy từ khóa liên quan đến Vệ Mẫn Chi. Ngón tay cậu khựng lại một lát sau đó tiếp tục lướt xuống.

Một khi đã chạm đến từ khóa này, thuật toán lại đề xuất thêm một loạt tin tức tương tự, toàn bộ đều là tin đồn lá cải về Vệ Mẫn Chi, bài nào cũng viết hết sức kỳ lạ.

Càng đọc càng không ngủ được, cuối cùng Diệp Minh Trạch dứt khoát kẹp theo một cái gối, chạy qua gõ cửa phòng ngủ chính.

Vệ Mẫn Chi mở cửa, nhìn thấy cậu, hắn rõ ràng có hơi ngẩn ra.

Diệp Minh Trạch nhanh chóng lên tiếng trước khi đối phương kịp mở miệng: “Tối nay ngủ chung không?”

Vệ Mẫn Chi há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Diệp Minh Trạch quan sát sắc mặt hắn: “Giờ em không quen ngủ cùng người khác à? Không sao, anh chỉ hỏi thế thôi. Nếu không quen thì thôi vậy.”

Thấy cậu xoay người định quay về, Vệ Mẫn Chi vô thức nắm lấy cánh tay cậu: “Không, không phải là không quen.”

Diệp Minh Trạch nhướn mày, giọng điệu đầy hàm ý: “Xem ra ông chủ Vệ của chúng ta không bao giờ thiếu người ngủ cùng nhỉ?”

Vệ Mẫn Chi lúng túng giải thích: “Không, không có, bình thường tôi ngủ một mình… Nhưng với anh thì không sao.”

Diệp Minh Trạch phát hiện vành tai hắn có chút ửng đỏ, cuối cùng không trêu chọc nữa.

Dù chớp mắt một cái đã lớn phổng phao, nhưng em trai vẫn rất đáng yêu.