Một Giấc Ngủ Dậy, Em Trai Đã Trở Thành Đại Gia

Chương 3.2: Về nhà

Chiếc xe lướt qua những con phố san sát những tòa cao ốc, hơn hai mươi phút sau, nó rẽ vào một khu chung cư cao cấp.

Khi cùng Vệ Mẫn Chi lên lầu, Diệp Minh Trạch không nhịn được châm chọc: "Anh còn tưởng tỷ phú đều ở biệt thự lớn chứ."

Vệ Mẫn Chi hỏi lại: "Anh thích biệt thự hơn sao?"

Diệp Minh Trạch nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc như thật sự muốn đổi chỗ ở của đối phương, vội vàng xua tay: "Không không không, anh đùa thôi. Đã đến tận đây rồi, chí ít cũng phải cho anh vào nghỉ ngơi chút chứ."

Trong mắt Vệ Mẫn Chi thoáng hiện ý cười: "Vậy để hôm khác đưa anh đi xem biệt thự, thích cái nào thì ở cái đó."

Diệp Minh Trạch cười đến không dừng lại được: "Bây giờ em cũng biết nói đùa cơ à, không tệ, tiến bộ đấy. Hôm nay cứ kiểm duyệt thử căn hộ hạng sang của em đã."

Thực ra, Vệ Mẫn Chi có vài căn biệt thự không tệ, nhưng nơi hắn ở nhiều nhất vẫn là căn hộ này. Có một căn biệt thự hắn hay lui tới, nhưng chủ yếu là để tiếp khách hoặc dùng làm nơi cất giữ trang phục dự tiệc cùng những bộ sưu tập mà hắn đã gom góp suốt bao năm qua.

So với biệt thự, căn hộ này giống như không gian riêng tư của hắn hơn. Ngoại trừ nhân viên dọn dẹp cố định mỗi ngày một lần, gần như không có ai được phép bước vào đây.

Khi quét mống mắt trước khóa cửa, Vệ Mẫn Chi cũng để Diệp Minh Trạch ghi dữ liệu của mình vào hệ thống.

Diệp Minh Trạch tò mò quan sát ổ khóa đậm chất công nghệ, cậu tiện miệng hỏi: "Sao không dùng nhận diện khuôn mặt? Bây giờ cái này đang thịnh hành mà?"

Vệ Mẫn Chi bình thản giải thích: "Bây giờ công nghệ thẩm mỹ cũng rất phát triển."

Diệp Minh Trạch lập tức hiểu ra, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc: "Có người thật sự mất nhân tính đến mức đó hả?"

Vệ Mẫn Chi liếc nhìn cậu một cái, Diệp Minh Trạch chạm chạm vào mũi bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi: "Lúc trước em có phải cũng nghi anh là người chỉnh sửa gương mặt thành thế này không?"

Vệ Mẫn Chi im lặng, Diệp Minh Trạch bực bội: "Bảo sao hôm đó Triệu Tấn vừa gặp đã hỏi anh có phẫu thuật thẩm mỹ không, bác sĩ như cậu ta nhận ra được chắc?"

Vệ Mẫn Chi vẫn không nói gì, thậm chí còn không dám đối diện với cậu.

Diệp Minh Trạch lập tức hiểu ra: "Hai người sớm đã tìm người kiểm tra anh rồi phải không?"

Vệ Mẫn Chi áy náy nói: "Xin lỗi, tôi…"

Diệp Minh Trạch xua tay: "Thôi thôi, thế lại hay, như vậy đỡ bị lừa. Hơn nữa nếu là anh, chắc cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy đâu. Em chẳng làm gì sai, xin lỗi cái gì chứ?"

Vệ Mẫn Chi không nói thêm gì nữa nhưng Diệp Minh Trạch cảm thấy người này vẫn chưa nguôi ngoai, ngay cả lúc đưa dép cho cậu cũng cố tình tránh ánh mắt.

Diệp Minh Trạch thở dài, vỗ vai đối phương: "Thôi nào, đừng nhắc chuyện này nữa. Trưa ăn gì đây? Anh nấu cho em nhé?"

Vệ Mẫn Chi lập tức nói: "Anh nghỉ đi, tôi nấu."

Diệp Minh Trạch bĩu môi: "Biết ngay em sẽ chê anh nấu dở."

Nhưng thực ra, cậu cũng không có chút thiên phú nào về nấu nướng thật.

Lúc vừa đưa Vệ Mẫn Chi ra khỏi cô nhi viện, hai người chen chúc trong một mái che dựng bằng tấm tôn, xoong chảo đều do cậu nhặt phế liệu đem đổi bằng vỏ chai nhựa. Vệ Mẫn Chi vốn ít nói, vậy mà vì một cái bếp cũ chẳng ai thèm lấy mà cò kè mặc cả với ông chủ vựa ve chai suốt nửa ngày trời.

Khó khăn lắm mới gom góp đủ đồ nấu ăn, số tiền cuối cùng trong tay cậu được mang đi mua mấy gói mì ăn liền ở cửa hàng tạp hóa. Đều là hàng quá hạn, nên ông chủ mới chịu bán rẻ.

Rau xanh là do Vệ Mẫn Chi nhặt từ chợ, ngoài ra còn có hai quả trứng chim cậu leo cây lấy được.

Đến giờ cậu vẫn nhớ rõ khi ấy, cậu tràn đầy tự tin muốn nấu một bát mì nóng hổi cho đứa em trai này. Kết quả, chỉ riêng việc nhóm lửa đã tốn cả buổi trời, cậu bỏ cả gói gia vị lẫn vắt mì vào nấu chung, rau chẳng biết lúc nào mới chín, cứ nghĩ nấu lâu thêm chút chắc không sao, ai ngờ suýt chút nữa đun cạn cả nồi nước.

Hai quả trứng thì cho vào nồi quá muộn, khi đập ra vẫn còn sống, vỏ trứng lẫn vào trong mì, cắn vào cứ lạo xạo trong miệng.

Sau đó, cậu cố gắng thử lại nhiều lần, thậm chí còn suýt gây ra hỏa hoạn, nhưng chưa bao giờ làm được một bữa cơm ra hồn. Chỉ có điều, mỗi lần như vậy, Vệ Mẫn Chi đều lặng lẽ ăn hết món ăn tệ hại của cậu, rồi sau đó nghiêm cấm cậu vào bếp.

Diệp Minh Trạch tựa vào quầy bếp mở, nhìn Vệ Mẫn Chi trong bộ đồ ở nhà thành thạo rửa rau, thái hành, tò mò hỏi: "Em bình thường cũng tự nấu ăn à?"

Vừa hỏi xong cậu đã thấy mình hơi ngốc. Vệ Mẫn Chi giờ là đại lão bản, làm gì có thời gian với tinh lực lãng phí vào chuyện nấu ăn này.

Quả nhiên, Vệ Mẫn Chi vừa thái hành vừa đáp: "Rất ít khi làm, không có nhiều thời gian. Nhưng lúc rảnh tôi vẫn thích tự tay nấu. Yên tâm, tay nghề tôi ổn mà."

Diệp Minh Trạch tự giễu: "Thế thì chắc chắn hơn anh gấp bội."

Ít nhất, một Vệ Mẫn Chi mười mấy tuổi cũng không bao giờ nấu cơm sống, cũng chẳng biến miếng thịt quý giá thành than cháy đen như cậu đã từng.

Cả hai đều có khẩu vị đậm đà, đặc biệt là Diệp Minh Trạch rất thích ăn cay. Hai ngày nay, cậu cứ lẩm bẩm rằng miệng nhạt nhẽo đến mức sắp mọc lông chim.

Nhưng vừa mới tỉnh lại không bao lâu, dạ dày của cậu vẫn chưa chịu nổi những món ăn quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Vệ Mẫn Chi không dám cho cậu ăn ớt mà chỉ nêm chút gừng và tỏi để tăng hương vị.

Dầu nóng lập tức làm bùng lên mùi thơm của tỏi phi. Máy hút khói đã bật ở mức công suất tối đa, vậy mà Diệp Minh Trạch vẫn bị sặc ho một tiếng.

Vệ Mẫn Chi vội nói: “Bếp nhiều khói dầu, anh ra chỗ khác ngồi đi, tôi làm xong ngay đây.”

Hắn bắt đầu hối hận vì đã thiết kế bếp theo kiểu mở, lát nữa phải tìm người đến sửa lại mới được.

Diệp Minh Trạch cũng không từ chối, cậu ngoan ngoãn tránh xa nhà bếp. Do quanh năm xuống mỏ đào than, cứ đến mùa đông và đầu xuân là cậu lại bị ho dai dẳng. Không biết có phải viêm phế quản mãn tính không, nhưng dù thế nào thì đường hô hấp của cậu cũng không chịu được mùi khói bụi.

Cậu đi vòng quanh phòng khách hai lượt, chơi trốn tìm với robot hút bụi một lúc rồi lại cảm thấy hơi chán, bèn hỏi bâng quơ: “Anh vào mấy phòng khác được không?”

Giữa tiếng xào nấu và tiếng máy hút khói gầm rú, Vệ Mẫn Chi lớn giọng đáp: “Cứ tự nhiên.”

Thế là Diệp Minh Trạch lần lượt tham quan từng phòng một.

Thư phòng có hai bức tường đầy ắp giá sách, trên đó bày la liệt tài liệu chuyên ngành bằng đủ thứ ngôn ngữ. Trên bàn làm việc có một chậu cây xanh được chăm sóc cẩn thận, bên cạnh máy tính là một bản lịch trình.

Nửa đầu tháng này, lịch trình chật kín không còn chỗ trống. Diệp Minh Trạch chú ý thấy ngày cậu tỉnh lại được đánh dấu bằng một ngôi sao nổi bật. Còn hội nghị quốc tế lẽ ra phải kết thúc vào ngày 28 tháng 9, vậy mà Vệ Mẫn Chi đã về trước hai ngày.

Những ngày gần đây, nhiều lịch trình bị gạch đi, trông có vẻ như hắn đã cố ý sắp xếp thời gian để ở cạnh cậu.

Diệp Minh Trạch khẽ nhếch môi, đứng nhìn một lúc rồi chuyển sang chỗ khác.

Cậu không có thói quen lục lọi đồ của người khác, ngay cả khi còn nhỏ, cậu cũng chưa bao giờ tùy tiện đυ.ng vào đồ đạc cá nhân của Vệ Mẫn Chi.

Tiếp theo là phòng ngủ chính, phong cách trang trí vẫn đơn giản như phòng khách. Ngoài ba gam màu đen, trắng, xám, gần như không có thêm sắc nào khác. Ga giường cũng là một màu trắng tinh, không chút hoa văn, trông đơn điệu và cứng nhắc, nhưng đúng là rất hợp với phong cách của Vệ Mẫn Chi.

Trên tủ đầu giường có một khung ảnh nhỏ, là tấm ảnh chụp chung cả gia đình họ ngày trước.

Diệp Minh Trạch cầm tấm ảnh lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt không chút biểu cảm của Vệ Mẫn Chi hồi bé, ánh mắt liếc sang bản thân mình bên cạnh với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, không nhịn được lẩm bẩm: "Lúc đó mặt mình trông cau có thế này à?"

"Anh đang giận mà." Vệ Mẫn Chi lên tiếng.

Diệp Minh Trạch ngạc nhiên: "Hả?"

Vệ Mẫn Chi tháo tạp dề, bước lại gần rồi hồi tưởng: "Anh không thích chụp ảnh, là ba kéo anh vào đấy."

Diệp Minh Trạch bật cười: "Vậy thì đúng rồi, hồi đó anh ghét chụp ảnh thật."

Mà sau này nghĩ lại, cậu đã không ít lần hối hận vì lúc ấy không chụp thêm vài tấm. Nếu không thì bây giờ đâu chỉ có mỗi tấm ảnh này.

Vệ Mẫn Chi nhận lại khung ảnh từ tay cậu, theo thói quen lau qua một lượt rồi đặt lại chỗ cũ: "Cơm chín rồi, ăn thôi."

Tay nghề nấu nướng của Vệ Mẫn Chi còn ngon hơn cậu tưởng. Không biết có phải vì mấy ngày nay toàn ăn đồ bệnh nhân quá nhạt nhẽo không, mà chỉ mấy món ăn gia đình đơn giản thế này cũng đủ làm mũi cậu cay xè, suýt thì rơi nước mắt.

Tính theo dòng thời gian của cậu, đã lâu lắm rồi hai người họ không ngồi ăn một bữa cơm đàng hoàng thế này.

Lúc mới đưa Vệ Mẫn Chi ra khỏi cô nhi viện, cậu đã trốn bọn đòi nợ được một thời gian, dùng số tiền dành dụm tìm đến một người họ hàng xa của Vệ Mẫn Chi khẩn cầu suốt một hồi lâu, cuối cùng người cô họ đó cũng miễn cưỡng đồng ý trở thành người giám hộ hợp pháp trên danh nghĩa của Vệ Mẫn Chi mà để hắn có thể tiếp tục đi học.

Nhưng người ta cũng có gia đình riêng để lo liệu, ngoài việc đứng tên trên hồ sơ trường học của Vệ Mẫn Chi thì bà ta chẳng giúp đỡ gì thêm.

Vậy nên hằng tháng, Diệp Minh Trạch vẫn phải đưa bà ta một khoản tiền gọi là "phụ cấp sinh hoạt".

Tệ hơn nữa là đám chủ nợ chẳng bao lâu lại tìm ra cậu. Lúc đó, cậu đang chăm lo cho Vệ Mẫn Chi vẫn còn đi học, trốn cũng không được mà chạy thì lại sợ chúng làm hại hắn. Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi lần lĩnh lương xong, cậu đều bị gọi đi trả nợ, chỉ giữ lại chút ít đủ để hai người không chết đói.

Cứ thế, tình hình tạm thời yên ổn một thời gian. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không yên tâm khi để Vệ Mẫn Chi ở bên cạnh mình. Suy tính đủ đường, cuối cùng cậu chỉ có thể để hắn vào ký túc xá ở lại trường.

Vệ Mẫn Chi học giỏi, thầy cô cũng quan tâm hắn hơn những học sinh khác. Học bổng và trợ cấp vừa đủ để trang trải học phí và tiền ở nội trú, cậu chỉ cần định kỳ gửi thêm tiền sinh hoạt là được.

Lúc đầu, mỗi cuối tuần hay kỳ nghỉ, Vệ Mẫn Chi vẫn về tìm cậu. Nhưng đến khi lên cấp ba, cậu không cho hắn quay lại nữa, chỉ thỉnh thoảng tranh thủ chút thời gian ghé thăm ở trường, nói vài câu rồi vội vã rời đi.

Ban đầu, cậu dự định đợi đến khi Vệ Mẫn Chi thi đại học xong, sẽ ăn một bữa ra trò để chúc mừng. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

“Sao thế?”

Giọng nói của Vệ Mẫn Chi kéo Diệp Minh Trạch trở về thực tại. Cậu xúc một thìa cơm cho vào miệng, hai bên má phồng lên, lẩm bẩm: “Không có gì… Tay nghề em thế này thì mở nhà hàng được rồi đấy.”

Vệ Mẫn Chi gắp thêm đồ ăn cho cậu, nhắc nhở: “Ăn chậm thôi, nuốt vội không tốt cho dạ dày.”

Diệp Minh Trạch vội vàng gật đầu, tuy có chậm lại đôi chút nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn.

Bữa cơm này, cậu đã đợi từ rất lâu rồi. Nhưng so với cậu, Vệ Mẫn Chi lại phải chờ suốt mười tám năm.