Nghe Nói Tôi Siêu Dữ

Chương 19: Kết án

Ký túc xá nam, phòng 311.

Cậu bạn ngủ ở giường tầng dưới cảm thấy mình bị đánh thức bởi một tiếng động mơ hồ nào đó, mơ màng sờ soạng tìm mắt kính ở đầu giường. Cậu ta còn chưa sờ được mấy cái, ngón tay vừa chạm vào tròng kính, đột nhiên nhận ra đó là tiếng còi cảnh sát the thé chói tai.

“—Ối mẹ ơi!”

Tiếng hét này của cậu ta lập tức gây ra sự phản đối ầm ĩ của những người bạn cùng phòng.

“Nửa đêm nửa hôm la hét cái gì đấy.”

“Bố vất vả lắm mới ngủ được lại bị mày gọi dậy!”

Chủ nhiệm giáo vụ gặp quỷ lăn xuống cầu thang, nếu không phải quản lý ký túc xá đe dọa nếu không về sẽ bị ghi lỗi hết, đám con trai đã hăm hở muốn thay phiên nhau đi lại đoạn cầu thang đó một lần nữa rồi, không làm thì phí đời trai trẻ mà.

Bị đuổi như vịt về ký túc xá, không thực hành được thì thôi, bọn họ vẫn say sưa thảo luận cả nửa đêm.

Lúc này mới vừa ngủ được không lâu, cậu ta gào lên một tiếng đã làm cả phòng tỉnh giấc.

“Không phải mà.” Cậu bạn tỉnh dậy đầu tiên cuống cuồng đeo kính lên: “Mấy cậu nghe đi, xe cảnh sát đến kìa!”

Mấy người bạn cùng phòng vẫn không mấy hứng thú: “Không thể là tuần tra bắt tội phạm à?”

“Khu trường mình bình thường có cảnh sát nào tuần tra đâu?” Cậu bạn đeo kính càu nhàu, vội vàng ghé vào cửa sổ, gào lên: “Mau nhìn mau nhìn, xe cảnh sát đỗ ở cổng trường kìa.”

Ký túc xá và tường bao quanh cổng trường chỉ cách nhau một khoảng đất nhỏ, từ tầng ba có thể nhìn rõ hai chiếc xe màu xanh trắng đang đỗ ở cổng, vẫn còn nháy đèn báo động. Cửa xe mở ra, một loạt người mặc cảnh phục bước xuống.

“… Vãi chưởng, thật kìa.”

“Chuyện gì thế này, không đến mức ngã cầu thang thôi mà cũng báo cảnh sát chứ?”

“Ai làm đấy?”

Kẻ gây ra cảnh tượng náo động lớn giữa đêm khuya này, giờ phút này đang đứng ở cổng trường để cảnh sát thẩm vấn.

“Cô là người phát hiện ra thi thể?”

“Đúng vậy.” Lâm Dữu thầm nghĩ không ngờ sự kiện linh dị cuối cùng vẫn phải dựa vào báo cảnh sát để giải quyết, nhưng không còn cách nào khác, để hài cốt của Tiết Dao được thấy ánh mặt trời, đây là cách nhanh nhất rồi: “Là tôi.”

“Tại sao cuộc gọi báo cảnh sát lại bị ngắt giữa chừng?”

“Điện thoại hết pin rồi.” Lâm Dữu nói với vẻ mặt vô tội.

Cảnh sát: “…”

Cái này thật sự không trách cô được, chút thời gian còn lại đó chỉ đủ để cô nói với họ là có thi thể chôn trong trường và báo địa chỉ trường. Đến khi đào được đốt ngón tay đó cô mới nhớ lại lượng pin ít ỏi còn lại trong điện thoại là để cô liên lạc với thế giới bên ngoài.