Nghe Nói Tôi Siêu Dữ

Chương 18: Câu hỏi chết người

Lâm Dữu cũng không ở lì trong phòng 402 chờ đợi, cô chuẩn bị đi đến phía tòa nhà số một, ma nữ trong khe hở trộm xong chìa khóa chắc cũng vừa kịp mang đến nửa đường.

"Anh ta cao bao nhiêu?" Trước khi ra khỏi cửa, cô đột nhiên hỏi.

Tiết Dao bị hỏi đến ngẩn người một chút: “... Gần mét chín."

Vậy là cô biết rồi.

Lâm Dữu gật đầu, trực tiếp ra khỏi cửa.

Phải nói rằng, hiệu suất hành động của một người nào đó vẫn rất nhanh. Đợi cô vừa đi qua góc tường, một bàn tay đã thò ngang ra từ khe tường.

Lâm Dữu giật mình, định thần lại mới nhìn rõ bàn tay như móng gà kia đang xách một chùm chìa khóa.

Cô vui vẻ: “Cảm ơn nha."

Ma nữ trong khe hở không vui vẻ gì nhét chùm chìa khóa vào lòng cô, giây tiếp theo đã bò lên tường biến mất không thấy tăm hơi.

Lâm Dữu đương nhiên cũng không để ý, cô mượn ánh đèn pin tìm thấy chìa khóa có dán nhãn cầu thang, thuận lợi mở khóa cầu thang, lấy được một chiếc xẻng vừa tay ở bên trong.

Trường học xây ở ngoại ô, khu vực quy hoạch khá lớn, ở góc còn có một rừng cây không nhỏ. Trường xây hơn mười năm, những cây này cũng đã có tuổi, bình thường mọc rất tốt, cũng không có bệnh tật gì lớn, đương nhiên không thường có người chăm sóc.

Không biết có phải vì tâm lý biết rõ nơi này chôn xương người hay không, vừa bước chân vào rừng, Lâm Dữu đã cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi thẳng vào mặt.

… Nửa đêm nửa hôm mò đến đây đào xương người ta, nói có chút đáng sợ thôi là còn nhẹ.

Nhưng còn cách nào khác, cô càng không thể ban ngày ban mặt đến đây làm trò trước mặt một đám thầy cô và học sinh.

Một bước, hai bước, ba bước…

Lâm Dữu nhắm mắt lại, theo như Tiết Dao nói, từng bước từng bước đi về phía nơi giấu xác.

Bước thứ mười ba.

Nhưng cô cũng không vì vậy mà đổi hướng, mà tiếp tục bước thêm ba bước nữa về phía trước.

Vì Tiết Dao không thể rời khỏi ký túc xá, vậy thì mười phần là cô ta cảm nhận được số bước chân hung thủ đi khi phi tang xác. Dư Thu Lượng cao hơn cô ta hơn một cái đầu, chắc chắn là có sự khác biệt về độ dài bước chân giữa hai người.

Sau khi đi hết đoạn đường đã áng chừng, Lâm Dữu cúi đầu xuống, quả nhiên vừa vặn nhìn thấy một viên đá hình tam giác to bằng bàn tay dưới chân.

… Quả nhiên, phó bản lại đào một cái hố nhỏ ở đây, chỉ chờ cô thật sự nghe theo lời Tiết Dao nói mà đi theo thôi.

Mặc dù đã thành công nhìn thấu âm mưu của Trí não, Lâm Dữu lại không cảm thấy vui vẻ cho lắm. Cô ngồi xổm xuống, dời viên đá đi, nhanh chóng dùng xẻng đào đất bên dưới.

Tiết Dao nói Dư Thu Lượng chôn rất sâu, đến khi Lâm Dữu tự mình động tay mới phát hiện cái "sâu" này rốt cuộc là đến mức nào.

Bên cạnh hố đã chất một đống đất không nhỏ, Lâm Dữu lau mồ hôi trên trán, tự mình tưởng tượng tên sát nhân kia đã tự xử lý xác chết như thế nào, lại còn nửa đêm mang xương người đến đây đào một cái hố sâu như vậy, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô lại xúc một nhát xuống, đột nhiên nghe thấy một tiếng bịch trầm đυ.c. Sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi, Lâm Dữu hiểu ra lập tức túm lấy đèn pin, chiếu thẳng xuống phía dưới.

Dưới đáy hố sâu gồ ghề, một đốt ngón tay trắng hếu nhô ra.