Sau khi giúp anh xong, đột nhiên cô vỗ trán: “Trời ơi, em còn chưa gieo hạt! Em đi trước nhé!”
Vừa nói xong đã hấp tấp định ra ngoài, nhưng bị Lục Hành kéo lại.
Lục Hành thở dài không tiếng động, cảm thấy mình chẳng bằng mảnh đất ngoài kia, khẽ nói: “Giờ đi vẫn kịp, nhưng đừng để mệt quá.”
“Biết rồi, em còn phải gọi A Uyển với A Minh về nữa. Hai người đó, hóng chuyện thì siêng mà làm việc thì không đâu!” Lâm Nam Nam nghiến răng, hoàn toàn quên mình cũng đang mải hóng chuyện không kém.
Thấy cô hòa hợp với người nhà như vậy, Lục Hành thở phào nhẹ nhõm.
Người nhà đối xử tốt với cô, thì chắc cô cũng không muốn rời đi nữa.
Căn phòng vốn vắng lặng, vì có thêm một người ríu rít đôi ba câu, bỗng trở nên ấm áp. Lục Hành như một kẻ trộm, chỉ mong giữ lại chút hơi ấm này...
...
Lâm Nam Nam kéo hai “kẻ lười” từ trong đám đông ra, hối hả xuống ruộng gieo hạt.
Những người khác thấy vậy thì cười đùa đôi câu rồi cũng không để tâm lắm.
Chỉ có người nhà họ Lục là khác. Bà cụ Lục hỏi Trương Tiểu Phượng: “Con cho Nam Nam giống gì thế?”
Trương Tiểu Phượng lắc đầu: “Không có ạ, con bé chưa từng nói với con!”
“Vậy là con cho à?” Bà cụ lại hỏi cô con dâu thứ, nhận được cũng là cái lắc đầu.
Trương Tiểu Phượng bắt đầu thấy lo, nói với bà cụ: “Không biết con bé trồng gì, để con đi xem một chút!”
Bà cụ Lục ngăn lại: “Nếu Nam Nam không muốn nói thì con cũng đừng hỏi. Trước đây con bé đã nói, hai mẫu đất đó phải làm theo ý nó.”
“Dạ... con biết rồi.” Trương Tiểu Phượng hơi sững người, rồi gật đầu.
...
Lâm Nam Nam lấy giống trong không gian chia cho Lục Uyển và Lục Minh, dặn dò kỹ lưỡng xong, liền bắt tay vào việc.
Nếu không sợ bị dị nghị, cô đã muốn vung tay rải đại, cho hạt tự sinh tự diệt rồi.
Số giống này là kết quả dốc sức nghiên cứu của bọn họ. Chỉ cần đất màu mỡ, không bị ô nhiễm, thì thu hoạch chắc chắn vượt xa mong đợi.
Tay làm không ngơi nghỉ, đầu thì mải nghĩ ngợi, mãi đến khi Trương Tiểu Phượng đến nơi thì cô đã gieo được quá nửa rồi.
“Nam Nam, con trồng gì vậy?” Trương Tiểu Phượng hỏi.
Lâm Nam Nam nghĩ đến chuyện lúa ở đây phải cấy mạ, còn mình thì gieo hạt trực tiếp, hơi do dự: “Con cũng không biết nữa, người ta cho con đó.”
Cô sợ nói rõ quá sau này ai cũng đến xin giống, mà cô thì đâu có nhiều, nên dứt khoát phòng ngừa từ đầu.
“Người ta cho con à?” Trương Tiểu Phượng nhìn giống trong tay cô, trông chẳng ra gì, lo lắng hỏi: “Con chắc là trồng nổi không đó?”
Lâm Nam Nam lắc đầu: “Con cũng không chắc, nhưng người ta nói thế mà.”
Trương Tiểu Phượng nghe xong thấy đau đầu, nhưng nhớ lời mẹ chồng dặn nên cố nhịn, không can thiệp thêm.
Chỉ là, bà ấy bắt đầu lo lắng cho vụ mùa của hai mẫu ruộng kia.
Dù biết cũng kệ, vì năng suất sau này gấp đôi, gấp ba đất thường, nên cô chẳng sợ không có gì để giải thích.
Phải nói, tốc độ gieo hạt của Lâm Nam Nam là nhanh nhất cả thôn, khiến nhiều người ngứa mắt. Nhà họ Lâm cuối cùng cũng không chịu nổi, bèn sai Lâm Thanh Thanh đến dò hỏi.
Mấy ngày bận rộn, vừa xong hết mọi việc, Lâm Nam Nam định giúp nhà họ Lục làm đất thì bị Lâm Thanh Thanh chặn lại.
Biết rõ tính Lâm Thanh Thanh, cô đứng im nhìn, chờ mở lời.
Bị ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm, Lâm Thanh Thanh bỗng thấy nổi da gà, không tự nhiên nói: “Nam Nam, bố chị không khỏe, bà cũng già rồi, nhà còn chưa cày xong, bà bảo em qua giúp một tay...”
“Không đi.” Lâm Nam Nam thẳng thừng từ chối.
Lâm Thanh Thanh ngẩn ra, lập tức tức giận: “Sao em có thể như vậy chứ? Em rõ ràng khỏe mạnh, biết làm ruộng, lúc ở nhà thì lười nhác chẳng chịu làm, giờ ruộng chưa cày xong, em lại khoanh tay đứng nhìn?”
Lâm Nam Nam chẳng chấp nhận kiểu ép buộc này, chế giễu: “Hồi đó nói rõ rồi mà, tôi thay chị gả cho Lục Hành thì đã cắt đứt sạch sẽ với nhà họ Lâm. Giờ chị còn đòi hỏi gì nữa?”
Lâm Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn cớ, cứng miệng cãi: “Một nhà với nhau, sao mà cắt đứt được? Với lại, gả vào nhà họ Lục chẳng phải là chuyện tốt sao? Người ta đối xử với em tốt như vậy, sao em vô ơn quá vậy?”