Không ai trả lời cô ta, chỉ thấy người ta lôi Hàn Lợi đi. Hàn Yên liền nhào tới chặn lại.
“Trưởng thôn, bà cụ Lục, cháu xin hai người, xin hãy giúp cháu, bố cháu không làm gì cả, họ không thể bắt người bừa bãi như vậy được.” Cô ta đỏ mắt van nài.
Có người trong làng mềm lòng, nghĩ tới chuyện Hà Diệp bị bắt, giờ thêm Hàn Lợi nữa, Hàn Yên đúng là tội nghiệp nên cũng lên tiếng phụ họa.
“Người ta không có chứng cứ thì dám bắt người chắc?” Lục Đinh lạnh lùng nhìn người lên tiếng.
Câu đó lập tức khiến người ta cứng họng. Dù có thương cảm cũng chẳng ai dám phản bác.
Hàn Yên thấy chỉ một câu của trưởng thôn đã chặn hết mọi lời cầu xin, trong lòng tức giận nghiến răng nhưng không dám biểu lộ. Cô ta sợ chuyện của bố mẹ mình sẽ liên lụy đến bản thân. Nhất là khi bố cô ta bị bắt đã định bỏ chạy mà bị đè xuống, rõ ràng là có tật giật mình, chắc chắn đã làm chuyện mờ ám. Nếu liên lụy đến cô ta, thì có lẽ cô ta không còn chỗ đứng ở làng này nữa.
Vì vậy, cô ta chỉ dám lặng lẽ khóc, đứng đó trông rất tội nghiệp.
Hàn Lợi sau khi bị bắt thì cả người rũ xuống, rõ ràng đã chấp nhận số phận.
Thái độ đó khiến Lâm Nam Nam càng thêm tò mò. Cô muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Hàn Lợi bị lôi vào, bèn quay sang hỏi người đang giữ ông ta: “Ông ta rốt cuộc phạm tội gì?”
Mọi người đều đang mong chờ câu trả lời, ánh mắt đồng loạt đổ dồn sang phía này.
“Thân phận của ông ta có vấn đề!” Người kia vì nể mặt Lục Hành nên tốt bụng trả lời một câu, nhưng cụ thể thế nào thì không tiết lộ thêm.
“Xì!” Chỉ một câu ngắn gọn đã khiến mọi người đều hít vào một hơi lạnh. Nhất là khi thời kỳ nhạy cảm vừa qua, ai cũng dè chừng.
Ngay cả Hàn Yên cũng ngây người. Cô ta không ngờ mẹ chỉ mới gây chuyện một chút, mà sự việc đã nghiêm trọng đến mức này.
Hàn Lợi cứ thế bị đưa đi, dân làng bàn tán xôn xao, đoán già đoán non xem ông ta là ai, vì sao lại ẩn mình trong làng bao nhiêu năm, rốt cuộc muốn làm gì...
“Chuyện bố mẹ cô vẫn chưa làm rõ, cô đừng ra ngoài lung tung.” Lục Đinh nhìn Hàn Yên, nhắc nhở: “Lúc này mà cô lại đi lang thang, người ta nghi cô có liên quan thì cô có nói thế nào cũng vô ích. Làng mình cũng không giữ cô nổi đâu.”
Vừa là lời nhắc nhở, vừa là cảnh cáo. Hàn Yên hoảng sợ, không dám cãi lại.
Cô thật sự không biết gì, nhưng ai mà tin?
Lâm Nam Nam lẫn vào đám đông hóng chuyện, sau khi nắm được tình hình thì quay về tìm Lục Hành để nói chuyện.
“Anh nói xem, rốt cuộc Hàn Lợi là người thế nào?”
Ban ngày gần như bị vợ nhà mình lơ đẹp, Lục Hành nhìn Lâm Nam Nam đang mải mê hóng chuyện đến mức quên cả gieo hạt, không biết nên khóc hay cười: “Em thấy sao?”
Biết vợ mình là kiểu giấu tài chờ thời, nên anh rất thích nhìn thấy mặt thông minh của cô.
Lâm Nam Nam nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu đoán không sai, ông ta vốn có vấn đề về thân phận, để tránh bị điều tra nên mới kết hôn với người trong thôn...”
“Ừ, nói tiếp đi.”
Cô liếc anh một cái rồi nói tiếp: “Em nghe người ta bảo, Hàn Lợi đã sống ở thôn này gần ba mươi năm, trước giờ che giấu rất tốt, giờ đột nhiên bị bắt, em nghĩ có liên quan đến chuyện Hà Diệp bị bắt.”
Lục Hành đồng tình: “Có thể lúc thẩm vấn Hà Diệp, họ phát hiện ra điều gì đó, nên mới bắt Hàn Lợi.”
“Vậy nên việc Hà Diệp nhắm vào anh, có khi nào cũng dính đến Hàn Lợi?” Cô suy đoán.
“Cũng có khả năng. Việc này điều tra rõ rồi, bên trên chắc chắn sẽ cho dân làng một lời giải thích. Họ không thể bắt người mà không có kết quả.”
Lâm Nam Nam gật đầu, thở dài cảm khái: “Làm người đừng ép người quá, cuối cùng tự mình chuốc họa. Chậc!”
Thái độ đó khiến Lục Hành buồn cười, nghĩ đến mấy ngày nay bị cô bỏ bê, anh hạ giọng nói: “Giúp anh trở mình chút đi...”
Dù ban ngày có lơ là, nhưng tối đến, Lâm Nam Nam vẫn giúp anh trở mình. Nghe anh nói xong, cô làm ngay theo bản năng, động tác thuần thục vô cùng.