Bà cụ Lâm nheo mắt nhìn Lâm Nam Nam đang vung cuốc vừa nói cười với người ta, giọng thâm độc: “Con gái xuất giá rồi mà chỉ biết lo cho nhà chồng, bỏ mặc nhà mẹ đẻ, kiểu gì cũng bị thiên hạ xỉa xói.”
Nghe vậy, cả nhà họ Lâm đều quay sang nhìn bà cụ.
“Mẹ, lúc trước mình đã nói rồi, là cắt đứt quan hệ mà.” Lâm Đông Lai cau mày.
Tuy ông ta hận Lâm Nam Nam, nhưng cũng không muốn dây vào nhà họ Lục, đặc biệt là cái người què kia, chỉ tổ rước thêm phiền toái.
“Miệng thì nói cắn nhau, chứ người một nhà gây lộn mấy câu thì ai để bụng thật chứ!” Bà cụ cười khẩy, trong bụng thì tính toán đủ điều.
Lâm Đông Lai hiểu mẹ mình hơn ai hết, nếu không có lợi ích, bà ta tuyệt đối sẽ không nói mấy lời dễ nghe như thế. Ông ta liền ghé sát lại hỏi: “Mẹ, mẹ không sợ bị Lục Hành kéo theo dính líu à?”
Bà cụ cười lạnh: “Trước là mẹ nghĩ sai, nhà họ Lục người đông thế mạnh, có chuyện gì cũng không đến lượt chúng ta bị vạ lây. Hơn nữa hôm qua không phải trưởng thôn đã nói sao, sắp tới quân đội sẽ cử người tới. Con nghĩ họ đến chỉ để thăm cho có à?”
“Mẹ, ý mẹ là... họ đến để đưa đồ hoặc tiền cho Lục Hành?” Mắt Lâm Đông Lai lập tức sáng rực.
“Dù có hay không, chỉ riêng chuyện Lâm Nam Nam khỏe như vậy cũng đủ khiến mẹ không muốn cắt đứt quan hệ rồi.” Bà cụ Lâm nghiến răng: “Nuôi lớn từng ấy năm, đâu thể để người khác hưởng không.”
Lâm Nam Nam dám giả vờ ngốc nghếch với họ thì đừng trách bà cụ không nể tình. Trong mắt người ngoài, cô là do bà cụ cứu về, lẽ ra phải mang ơn nhà họ Lâm.
Cả nhà đều thấy bà cụ nói có lý, nghĩ tới sức vóc của Lâm Nam Nam thì ai cũng động lòng. Có cô giúp lúc cày bừa hay gặt hái, họ khỏi phải cực như những năm trước.
Lâm Thanh Thanh nghe bà cụ nói, mắt không giấu được vẻ hớn hở. Cô ta biết rõ thủ đoạn của bà nội, lần này Lâm Nam Nam chắc chắn không thoát nổi.
Chỉ tiếc, nhà họ Lâm nghĩ quá đơn giản. Họ quên mất rằng bây giờ Lâm Nam Nam là người của nhà họ Lục, đâu còn để mặc họ muốn làm gì thì làm.
...
Khi hai mẫu đất đã cày xong, chuẩn bị gieo giống thì nhà họ Hàn xảy ra chuyện.
Mấy hôm nay, Lâm Nam Nam không để tâm chuyện bên ngoài, chỉ mong nhanh chóng trồng xong ruộng. Đến cả Lục Hành cô còn chẳng bận tâm, huống gì chuyện Hà Diệp bị bắt.
Hôm đó, cô vừa ăn xong, chuẩn bị lấy hạt giống trong không gian ra gieo thì chợt nghe tiếng ồn ào từ phía xa, khiến cả nhà họ Lục đều ngoái đầu nhìn.
Lục Minh trẻ tuổi, lanh lẹ liền chạy vọt ra xem. Một lát sau, cậu ấy chạy về, thở không ra hơi nói: “Bà ơi, bố, mẹ, ông Hàn bị bắt rồi!”
“Ông Hàn? Ai thế?” Lâm Nam Nam thắc mắc.
Trong làng có người như vậy à?
“Là bố của Hàn Yên.” Trương Tiểu Phượng giải thích rồi vội hỏi: “Sao lại bị bắt? Có hỏi rõ chưa?”
Lục Minh lắc đầu: “Nghe xong là chạy về ngay.”
Hà Diệp bị bắt còn chưa thấy về, giờ Hàn Lợi lại bị bắt, chuyện này rõ ràng không đơn giản. Cả nhà họ Lục đều đứng bật dậy đi ra ngoài xem.
Lâm Nam Nam suy nghĩ một chút rồi cũng theo ra hóng chuyện.
Người trong làng rất thích tụ tập, chẳng mấy chốc đã vây kín cửa nhà họ Hàn.
“Sao vậy? Sao lại bắt Hàn Lợi?” Bà cụ Lục thấy Lục Đinh, bèn hỏi.
Những người khác cũng nhìn chăm chăm, ai cũng tò mò. Trưởng thôn lắc đầu: “Cháu cũng không rõ, bọn họ đến rất vội, đi thẳng tới nhà họ Hàn, chẳng nói chẳng rằng gì với cháu cả.”
“Chuyện này lớn rồi đấy!” Một người đàn ông đứng cạnh trưởng thôn xoa cằm, nói: “Hà Diệp chưa thả, giờ đến lượt Hàn Lợi bị bắt, chắc hai vợ chồng này có vấn đề.”
Câu nói khiến ai nấy đều biến sắc, cảm thấy khả năng này đúng là rất cao.
“Có thể có vấn đề gì chứ? Họ vẫn luôn sống đàng hoàng mà?”
Đó cũng là điều khiến dân làng khó hiểu nhất.
“Hàn Lợi ở làng mình cũng gần ba mươi năm rồi còn gì.” Bà cụ Lục bỗng nói.
Lục Đinh gật đầu, ánh mắt thoáng qua nét trầm tư.
Lúc này, Hàn Lợi vẫn chưa ăn gì đã bị áp giải ra ngoài, Hàn Yên đi theo sát phía sau, vừa khóc vừa kêu: “Các người bắt bố tôi làm gì? Bố tôi đâu có làm gì sai...”