“Tôi với nhà chị chẳng là một nhà gì hết.” Lâm Nam Nam lạnh nhạt: “Mấy người nghĩ sao là chuyện của mấy người, còn muốn tôi làm ruộng giùm? Nằm mơ đi.”
“Lâm Nam Nam!” Lâm Thanh Thanh tức đến nghiến răng: “Sao em có thể vô ơn như thế? Nhà họ Lâm nuôi em không công chắc? Nếu không có bà, em chết từ lâu rồi!”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Lâm Nam Nam chợt thay đổi. Vì cô thừa hưởng ký ức của thân xác này, nên có vài chuyện trước kia bị lãng quên giờ nghĩ lại thấy mờ ám. Cô thử dò: “Là bà chị cứu tôi à? Lâm Thanh Thanh, về nói với bà chị, người làm trời nhìn đấy!”
Lâm Thanh Thanh không biết rõ thân thế Lâm Nam Nam, nhưng từng nghe lén vài lần, biết cô không phải do bà cụ nhặt được, mà là có người đưa đến. Nghe vậy, tưởng cô đã biết gì đó, sợ rước họa vào thân, lập tức quay đầu bỏ đi.
Phản ứng đó chẳng khác gì tự thú, khiến Lâm Nam Nam càng thêm nghi ngờ về thân thế thật sự của mình...
Cô thì chẳng quan tâm có nhận lại người thân hay không, vì bản thân cũng không phải người thật sự của thân xác này.
Nhưng nếu để bà cụ Lâm lấy ơn cứu mạng ra để ép buộc cô, cô thật sự không chấp nhận nổi. Huống hồ, nếu không để mụ già kia phải trả giá, thì cô cũng chẳng thể yên lòng với nguyên chủ. Vậy nên chuyện này, nếu có cơ hội, nhất định phải điều tra cho rõ.
Cô không biết lời mình nói lại khiến bà cụ Lâm chấn động đến mức suýt nữa ngất xỉu...
"Cô ta thật sự nói vậy à?" Bà cụ Lâm căng thẳng hỏi.
Lâm Thanh Thanh đáp gọn: "Vâng, bà ạ. Cô ta chẳng ngốc chút nào, tuyệt đối sẽ không quay về giúp chúng ta đâu."
Ban đầu vì làm chuyện khuất tất mà chột dạ, nhưng sau khi nghĩ ra điều gì đó, bà cụ Lâm cố chống người dậy, mặt sa sầm lại: "Không ngốc thì sao chứ? Cho dù nó nghi ngờ có vấn đề, thì cũng chẳng làm gì được. Nó không có chứng cứ, thật sự làm to chuyện, người ta chỉ nói nó vô ơn thôi. Dù gì cả cái thôn đều biết là bà ôm nó về nuôi."
"Cô ta mặc kệ nhà mình thì chẳng được gì tốt đẹp!" Lâm Thanh Thanh lầu bầu.
Bà cụ Lâm tự cho mình đã nắm chắc Lâm Nam Nam trong tay, nghĩ rằng cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình. Lại còn đem chuyện cô từng cứu cháu gái ruột của mình ra để vênh váo, trong lòng hả hê không thôi. Bà cụ nghĩ: cho dù thân phận của Lâm Nam Nam có cao quý thế nào đi nữa thì sao? Bố mẹ cô vĩnh viễn chẳng thể tìm ra cô, cả đời này cũng không biết cha mẹ ruột là ai, rồi lại bị Lục Hành, cái người tàn phế đó kéo tụt xuống, mãi mãi chẳng thể ngóc đầu lên.
Nào ngờ, Lâm Nam Nam từ đầu đến cuối chỉ giả ngốc để qua mặt bà cụ suốt bao nhiêu năm trời.
Bà cụ nhớ lại mấy ông già ở sau núi từng thân thiết với Lâm Nam Nam, trong lòng bắt đầu hối hận vô cùng. Nếu sớm biết bọn họ sẽ dạy cho cô giả điên giả khùng, thì lúc trước đã không nên cho họ tiếp xúc.
Hít sâu một hơi, bà cụ lạnh giọng: "Người đi ra từ nhà họ Lâm mà muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, đâu dễ thế!"
Lâm Thanh Thanh biết bà nội thủ đoạn thâm sâu, trong lòng lại mơ hồ hy vọng bà sẽ áp chế được Lâm Nam Nam.
...
Biết Lâm Nam Nam gả cho Lục Hành, nhiều người trong thôn ghen tị với nhà họ Lục đã chờ sẵn để xem trò cười. Họ nghĩ nhà họ Lục đúng là làm chuyện hồ đồ, rước về cái cô ngốc đó, sau này khéo chuyện cười còn dài dài.
Nhưng khi thấy Lâm Nam Nam nhiệt tình làm việc, tay chân nhanh nhẹn, ai nấy đều rối như tơ vò, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ai cũng muốn hỏi nhà họ Lâm: “Cô này thật là ngốc à?”
Ngốc kiểu đó mà nhà ai cũng có một người thì tốt biết bao!
Ngốc mà tay chân lanh lẹ, lại biết bảo vệ người nhà, ai mà không muốn?
Chuyện cười của nhà họ Lục thì không thấy đâu, chỉ thấy Lâm Nam Nam nhanh nhẹn đến mức khiến người ta ghen tị xanh mặt, ai cũng tiếc hùi hụi.
Người thân quen với nhà họ Lục còn thường hay đùa giỡn đôi ba câu với Trương Tiểu Phượng, nhưng đều là chuyện cười xã giao. Người nhà họ Lục chẳng để bụng, mà Lâm Nam Nam lại càng không. Cô đang bận rộn so sánh hạt giống mình gieo trồng với kết quả của mấy thửa ruộng khác trong nhà, để tìm ra điểm khác biệt. Nhỡ đâu hạt giống mình trồng không ổn thì còn kịp thời bổ cứu.