Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 25

Nếu có thể nhanh chóng lo xong mảnh ruộng kia, cô còn vui hơn nữa.

Nghĩ vậy, cô càng ăn nhanh hơn.

“Con ăn chậm chút, không đủ thì trong nồi còn.” Thấy cô ăn vội, Trương Tiểu Phượng nhịn không được nhắc.

“Con đủ rồi, con muốn ra ruộng xem một chút, không thể chậm trễ được.” Cô nói.

“Nhưng trồng trọt đâu có đơn giản vậy đâu!” Bà cụ Lục nhắc nhở.

Bà cụ biết hồi ở nhà họ Lâm, Lâm Nam Nam chưa từng xuống ruộng làm việc, nên mới nói thế.

Nhà họ Lâm vốn định để Lâm Nam Nam làm không công, nhưng sau khi cô bị cho là có vấn đề đầu óc, lại thích chạy lên núi, không nghe lời ai, nên chưa từng chịu cực khổ cày cấy.

“Cháu biết mà, trước hết cứ cuốc đất đã. Cháu khỏe lắm, hai ngày là xong.” Cô chẳng mảy may lo lắng.

“Cháu giúp chị dâu!” Lục Uyển lập tức xung phong.

Lục Minh do dự: “Hay là cháu đi cùng luôn?”

“Vậy cả hai đứa cùng đi, lát nữa nhớ mang theo dụng cụ!” Bà cụ Lục quyết định luôn.

Có người phụ giúp, Lâm Nam Nam lập tức giục: “Nhanh lên, kẻo lát nữa mặt trời xuống núi mất.”

Lục Uyển và Lục Minh nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Không ai ngờ được rằng, Lâm Nam Nam không chỉ siêng năng chuyện trồng trọt, mà còn đến mức “phát cuồng”.

Mảnh ruộng nhà họ Lục chia cho Lâm Nam Nam rất tốt, gần nguồn nước, năng suất mỗi năm cũng cao.

Chỉ là mùa vụ trước thu hoạch xong, chưa kịp cày lại đất, nên giờ phải bắt tay làm mới. Dù sao nhà họ Lục còn nhiều ruộng khác, bằng lòng chia ra cho vậy là tốt lắm rồi.

Chuyện xảy ra sáng nay khiến cả thôn bàn tán xôn xao, giờ thấy người nhà họ Lục kéo nhau ra đồng, ai nấy đều chú ý. Khi biết hai mẫu ruộng tốt đó được nhà họ Lục cho Lâm Nam Nam, mọi người đều nghĩ nhà họ Lục chắc bị cô “lây bệnh”, đầu óc cũng hỏng theo.

“Đó là hai mẫu đất tốt nhất, cho Lâm Nam Nam vậy không sợ phí hoài à?”

Người nói tuy có ý chất vấn nhưng cũng là quan tâm thật lòng, nên bà cụ Lục không giận, chỉ mỉm cười đáp: “Bọn nhỏ thích, thì cho bọn nó thử một lần.”

“Thử gì mà thử, nhỡ hai mẫu ruộng đó mất trắng thì năm nay nhà bà tính sao?”

Biết rõ hoàn cảnh nhà họ Lục, người có quen thân không khỏi lo lắng.

Bà cụ Lục biết nhà mình còn bao nhiêu lương thực, nên chỉ ậm ờ: “Mấy năm nay mùa màng cũng tốt, năm nay chắc cũng chẳng tệ đâu.”

Nếu quả đúng vậy thì không thiếu ăn, còn nếu năm nay mà mất mùa... ai biết được.

Câu trả lời nước đôi này khiến mọi người nhìn Lâm Nam Nam bằng con mắt khác.

“Cô dâu mới cưới, nhà nào lại đi cho đất chứ. Chắc nhà họ Lục cảm thấy có lỗi với Lâm Nam Nam nên lấy đất bù lại?” Có người đoán.

“Vậy thì sao? Vận may đó, cho cậu, cậu có muốn không?”

Chẳng ai yêu thương con mình mà lại muốn loại “vận may” như vậy.

Vì thế, ánh mắt đám đông nhìn Lâm Nam Nam cũng khác hẳn, chỉ thấy nhà họ Lâm đúng là quá đáng.

Lâm Nam Nam chẳng buồn quan tâm. Nhìn mảnh ruộng tươi tốt, cô chỉ muốn lăn một vòng trên đất.

“A Uyển, em bắt đầu từ bên này. A Minh, bên kia giao cho em.” Cô phân công xong liền xắn tay cuốc đất. Cái cách cô vung cuốc không biết mệt khiến ai nấy đều phải liếc mắt nhìn.

Lâm Nam Nam khỏe mạnh, lại đã tranh thủ học hỏi trước lúc ra đồng, nên dù lúc đầu còn lóng ngóng, sau đó rất nhanh đã thành thạo.

Cô cuốc nhanh như gió, khiến người xem trợn tròn mắt.

Lục Uyển và Lục Minh cộng lại cũng không bằng một mình cô, thậm chí cô còn làm nhanh hơn cả một người đàn ông trưởng thành. Dần dần, càng ngày càng có nhiều người tới xem.

Đám người này xem cho đã, rồi lại không biết sao, kéo câu chuyện đến nhà họ Lâm.

“Hồi trước, Lâm Đông Lai cứ kêu than suốt, nói Lâm Nam Nam chỉ biết ăn với uống, không xuống ruộng giúp được gì. Giờ chắc ông ta không biết con bé giỏi như vậy đâu nhỉ?”

“Chắc chắn là không biết. Nếu biết, họ đã chẳng để cô ấy đi lấy chồng. Một đứa ‘ngốc’ mà biết làm ruộng, thu hoạch được bao nhiêu, họ tính toán kỹ lắm đấy.”

Có kẻ thích châm dầu vào lửa còn nói: “Hay là bảo với nhà họ Lâm một tiếng nhỉ?”

“Có gì mà không dám nói, đâu phải chuyện xấu mặt gì!”