Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 24

Mọi người nhìn cảnh đó đều không nhịn được bật cười. Lục Minh còn giơ tay xoa đầu Lục Uyển: “Nói cứ như mình lợi hại lắm ấy. Hôm nay mà không có chị dâu, em chỉ biết ngồi đó mà khóc thôi.”

Lời này khiến Lục Uyển ngượng ngùng cười gượng, quả thực giống như anh họ nói, ngoài giậm chân tức giận ra, cô ấy chỉ biết khóc.

“Sao cũng được, sau này em đi theo chị dâu học hỏi thêm!” Cô ấy hãnh diện tuyên bố.

Lâm Nam Nam bị chọc cười, gật đầu: “Được, theo chị, chị dẫn em đi ăn thịt.”

Không ai để tâm đến lời hứa ấy, chỉ nghĩ đó là lời nói đùa. Nhưng về sau, khi chứng kiến Lục Uyển trưởng thành từng chút một dưới sự dẫn dắt của Lâm Nam Nam, không thua kém bất cứ ai, họ mới hiểu được, lựa chọn hôm nay của Lục Uyển đúng đắn đến nhường nào.

...

Chuyện ồn ào suốt buổi sáng khiến cả buổi làm việc bị trì trệ. Giờ cũng không còn sớm, bà cụ Lục dứt khoát bảo mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm xong rồi hãy ra đồng.

Người lập công lớn nhất là Lâm Nam Nam thì chẳng phải làm gì. Ai nấy đều giục cô đi nghỉ. Cuối cùng cô chẳng đυ.ng tay vào việc gì, yên ổn vào nhà nằm nghỉ.

Cô không biết rằng, khi mình quay lưng bước vào phòng, ánh mắt của bà cụ Lục và mọi người đều tràn đầy yêu thương và nụ cười dịu dàng...

Trong phòng, Lục Hành vẫn nằm yên lặng, đợi mãi mới thấy có người vào nói chuyện với mình. Thấy Lâm Nam Nam bước vào, anh lập tức hỏi: “Thế nào rồi?”

Bên ngoài đông người, lại quá ồn, anh không nghe rõ, chỉ biết có người đã bị đưa đi.

Lâm Nam Nam đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay luồn dưới lưng anh, đẩy anh nằm nghiêng.

“Những người khác đều bị phê bình, Hà Diệp thì bị đưa đi rồi.”

“Sao lại bị đưa đi?” Lục Hành ngạc nhiên.

“Sao? Anh không hài lòng à?” Lâm Nam Nam nheo mắt hỏi.

Lục Hành bật cười: “Sao lại không hài lòng chứ. Chỉ là chuyện thế này, bình thường chỉ cần phê bình rồi cảnh cáo một chút là được rồi, sao lại bắt người đi? Hà Diệp còn làm gì nữa sao?”

Cách xưng hô trước kia, kể từ khi người ta đổ tiếng xấu lên đầu cô, cũng đã thay đổi rồi.

“Không biết!” Lâm Nam Nam vỗ nhẹ lưng anh, nghi hoặc nói: “Người trên trấn xuống hỏi chuyện Hà Diệp, không rõ bà ta nói gì, mà lại bị đưa đi ngay.”

Lục Hành cảm nhận được bàn tay nhỏ ở sau lưng đang đập mạnh mạnh vào người, đầu óc rối loạn đến mức không thể nghĩ thông được gì nữa.

“Anh nói xem, có khi nào bà ta có thân phận không thể tiết lộ không?” Lâm Nam Nam nhớ đến lúc mình tìm tài liệu, nghĩ đến loại gián điệp dễ xuất hiện nhất ở thời đại này, liền chần chừ hỏi.

“Không thể nào!” Lục Hành chẳng cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Hà Diệp là người sinh ra và lớn lên trong thôn, không thể có thân phận gì khác được!”

“Vậy sao lại bị bắt? Chỉ vì mấy câu nói về anh thôi sao?” Ban đầu cô chỉ muốn lấy lại công bằng, cho bọn họ một bài học, không ngờ lại bị bắt đi.

Lục Hành cũng không nghĩ ra, mà nghĩ cũng không nổi. Vì anh đang bị Lâm Nam Nam đẩy tới đẩy lui, dù cơ thể có nhẹ nhõm hơn, đầu óc vẫn loạn hết cả lên.

“Nếu không có chuyện gì lớn, chắc chỉ bị giam vài ngày rồi thả. Đến lúc đó, nếu bà ta tìm đến gây sự, em nhớ cẩn thận, đừng để bị bắt nạt.” Anh vẫn lo vợ mình sẽ bị bắt nạt.

Sau khi để anh nằm thẳng lại, Lâm Nam Nam cười: “Em còn mong bà ta đến gây sự nữa kìa!”

Đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đánh cho một trận.

Lục Hành nghĩ đến sức lực của cô, cảm thấy mình đúng là lo hão.

“Nam Nam, ra ăn cơm đi.” Ngoài cửa, bà cụ Lục gọi.

“Dạ đến liền!” Lâm Nam Nam đáp, sau đó nhìn Lục Hành nói: “Chút nữa em lại quay lại lật người cho anh...”

Lục Hành không từ chối, vì anh biết dù có từ chối cũng chẳng ích gì.

Anh phải tập làm quen với đủ kiểu hành động “không theo lẽ thường” của Lâm Nam Nam.

...

Nhà họ Lục ăn cơm không quá câu nệ, mọi người vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, không khí rất tốt.

Lâm Nam Nam vốn không cho phép bản thân bị chuyện gì làm lỡ giờ ăn, vừa cắn bánh ngô vừa nghe mấy người nhà họ Lục tám chuyện, chỉ thấy cuộc sống như vậy thật yên bình.