Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 23

Người thích buôn chuyện ở thôn vốn không ít, trước đây vì lời ăn tiếng nói mà cãi vã cũng có rồi, nhưng bị đưa đi xử lý thế này thì là lần đầu tiên. Ai nấy đều bắt đầu thấy sợ, ánh mắt nhìn Lâm Nam Nam cũng thay đổi.

Có thể trong lòng họ cho rằng cô làm quá mọi chuyện, nhưng Lâm Nam Nam thì không hề hối hận.

“Các người có thể nói tôi ngốc, mắng tôi khờ, nhưng nếu ai dám bôi nhọ Lục Hành, bôi nhọ thanh danh của anh ấy, thì đừng trách tôi không khách sáo!” Lâm Nam Nam đảo mắt nhìn quanh, nghiêm túc lên tiếng, thể hiện rõ lập trường của mình.

“Đúng vậy! Về sau tôi không muốn nghe bất cứ lời đồn nào về A Hành nữa, ai mà dám ăn nói linh tinh, bị tôi bắt gặp thì tự gánh lấy hậu quả!” Trương Tiểu Phượng nhân cơ hội tiếp lời.

Khi mọi người còn đang bối rối, Lục Đinh vừa tiễn người xong đã quay lại, nói với Lục Phương: “Họ nói hôm nay tình huống khẩn cấp nên mới cử người ở trấn đến xử lý trước. Vài ngày nữa bên đơn vị sẽ có người xuống, ông chuẩn bị đón tiếp đi.”

Lục Phương nghe xong liền mừng rỡ gật đầu.

Trấn cử người tới bắt Hà Diệp là thể hiện rõ thái độ, mà đơn vị còn định cử người xuống tận nơi, là đang đứng về phía con trai ông. Chuyện này khiến ông xúc động vô cùng.

Những lời đồn trong thôn, ông đã nghe qua. Dù trong lòng cả nhà đều phẫn nộ và tủi thân, nhưng không ai dám kể với A Hành, sợ anh buồn.

Họ vẫn nghĩ, mọi chuyện rồi sẽ qua, không ngờ lại ngày càng tệ, đủ mọi lời bẩn thỉu đều trút lên đầu A Hành. Họ chỉ biết nuốt giận vào lòng, không ngờ Lâm Nam Nam lại phá được thế cờ này, hơn nữa còn khiến người ta hả lòng hả dạ, nỗi uất nghẹn trong lòng cũng tan biến theo.

Mọi chuyện được giải quyết, đám đông cũng tản đi dần, chỉ còn Hàn Yên đứng ngơ ngác giữa sân, tiến thoái lưỡng nan, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Hàn Yên, A Hành đã kết hôn, A Minh cũng đến tuổi rồi. Vì tốt cho cô, sau này nếu không có chuyện gì, thì đừng đến nhà tôi nữa.” Trương Tiểu Phượng nhìn cô ta, giọng nói dịu dàng nhưng lời lẽ lại khiến người ta không thể ngẩng đầu.

Hàn Yên giận đến nghiến răng nhưng không dám cãi lại, chỉ lí nhí đáp một câu “Biết rồi”, rồi cúi đầu rời đi trong chật vật...

“Haizz, toàn là chuyện gì đâu không!” Bà cụ Lục nhìn theo bóng lưng Hàn Yên, thở dài một tiếng.

“Bà còn thương chị ta hả?” Lục Uyển cau mày hỏi.

Bà cụ nhìn cháu gái mình như con báo nhỏ, không nhịn được bật cười: “Sao có thể chứ, bà chỉ tiếc cho một cô gái tốt mà lại thành ra thế này.”

Nhà họ đâu có ngu, ai mà không nhìn ra tâm tư của Hàn Yên?

Trước đây, họ đã từ chối cô ta là vì thấy cô ta quá toan tính, không thích hợp với A Hành. Không ngờ giờ lại dám trơ trẽn như vậy, càng khiến họ thấy rõ bộ mặt thật của nhà họ Hàn.

“Chị ta bản chất đã xấu xa rồi.” Lục Uyển tức giận nói: “Lúc anh cả còn khoẻ, thì ngày nào cũng chạy sang lấy lòng, nói chuyện thì ẩn ý muốn gả cho anh ấy. Đến khi anh cả gặp chuyện, lại sợ nhà mình bám lấy chị ta, ra vẻ chẳng có ý định gì. Giờ thấy anh cả kết hôn rồi thì lại lộ rõ dã tâm...”

Lục Uyển tức quá mới nói thẳng thừng như vậy, không màng hậu quả. Ngược lại, Trương Tiểu Phượng hơi đổi sắc mặt, nắm tay Lâm Nam Nam nói: “Nam Nam, con đừng suy nghĩ nhiều. Hồi đó nhà mình từ chối là vì thấy cô ta tính toán quá, không hợp với A Hành.”

Lâm Nam Nam vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy mẹ chồng bất an như vậy, vừa định nói gì đó thì bà cụ Lục đã lên tiếng trước.

“Vợ của A Hành chỉ có Nam Nam. Mọi người nhớ cho kỹ, ai dám bắt nạt Nam Nam thì đừng trách bà không nể tình!” Bà cụ dứt khoát tuyên bố.

“Đúng! Ai mà dám bắt nạt chị dâu, em liều với người đó!” Lục Uyển lập tức hưởng ứng.

Cô ấy cảm thấy người trong thôn đều mù hết rồi. Chị dâu cô ấy chỗ nào ngu ngốc chứ? Rõ ràng thông minh, sắc sảo.

Chị dâu không chê anh cả, lại còn bảo vệ anh hết mực. Cô ấy đương nhiên thích, và cũng chỉ nhận người chị dâu này thôi.