Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 22

Hàn Yên cười gượng, trong lòng vẫn không hiểu nổi Lâm Nam Nam có gì hay, mà chỉ trong một đêm đã khiến cả nhà họ Lục đứng về phía cô.

Nếu cô ta hỏi ra, nhà họ Lục nhất định sẽ đáp: chẳng vì lý do gì to tát, chỉ vì Lâm Nam Nam chịu gả cho Lục Hành, thì họ sẽ bảo vệ cô, không để cô bị bắt nạt.

Người trong thôn nghe ngóng nguyên do, chỉ trỏ vào mấy người nói bậy. Mấy người đó tức đến suýt khóc, muốn biện giải cũng không ai nghe, cuối cùng mọi tội đều đổ lên đầu Hà Diệp, người chưa xuất hiện.

Nhà họ Lục càng nghe càng tức, đặc biệt là mấy lời mà Lâm Nam Nam và Lục Uyển chưa được nghe tới, lại càng khiến người ta nghiến răng.

“Các người nhìn A Hành lớn lên, nó là người thế nào, các người không biết sao? Mấy lời đó mà cũng nói ra được, các người muốn gì đây?” Trương Tiểu Phượng tức đến ôm ngực, thở không nổi.

Lâm Nam Nam thấy bà có dấu hiệu không ổn, liền vội lao lên đỡ: “Mẹ, đừng kích động, hít sâu, từ từ thở ra...”

Người nhà họ Lục hoảng hốt, người rót nước, người kê ghế, cả sân nhà rối loạn cả lên.

Trong phòng, Lục Hành lo lắng đến mức tay siết chặt, nhưng không làm gì được, không dám gọi to, chỉ sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mẹ.

Người con trai từng khiến bà tự hào giờ đây thành tàn phế, lại còn bị bôi nhọ, chẳng khác nào dao đâm vào tim bà. Chính vì vậy, anh càng đồng tình với cách làm của Lâm Nam Nam, phải răn đe, giải quyết tận gốc, để những kẻ luôn rình rập hãm hại phải câm miệng, đừng làm tổn thương người nhà anh nữa.

Thấy Trương Tiểu Phượng tức đến mức suýt ngất, mọi người xung quanh không khỏi thở dài. Vài kẻ tham gia vào chuyện này thì hối hận không để đâu cho hết, ai nấy đều đổ dồn oán giận lên Hà Diệp. Rõ ràng chuyện là do bà ta khơi mào, vậy mà giờ lại trốn biệt, hỏi ai có thể nuốt trôi cục tức này?

Thế là, Hàn Yên trở thành cái gai trong mắt mọi người.

“Hàn Yên, mẹ cô đâu? Mẹ cô ăn nói bậy bạ hại chúng tôi, giờ lại trốn chui trốn lủi, xem chúng tôi là trò hề chắc?”

“Đúng rồi đó, kêu mẹ cô ra đây!”

Người này một câu, người kia một câu, khiến Hàn Yên vô cùng hối hận nhưng lại không dám trở mặt.

“Tôi... tôi không biết mẹ tôi ở đâu...” Cô ta ấp úng, mặt mũi hoảng hốt.

“Chị không biết mà lại dám ra vẻ hiểu chuyện, chen vào phá hoại tình cảm của anh A Hành và vợ anh ấy à?” Lục Uyển nói rành rọt, mọi người đều nghe rõ mồn một, chẳng ai còn tin lời cô ta nữa.

Thấy Hàn Yên bị bao vây công kích, mắt đỏ hoe, Lục Uyển cảm thấy hả hê, nghiến răng nói với Lâm Nam Nam: “Còn tưởng chị ta giỏi giang lắm cơ!”

“Cô ta không phải giỏi, mà là ngu.” Lâm Nam Nam vỗ về Lục Uyển, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

Hàn Yên dám nhúng tay vào chuyện này, chẳng qua là vì ỷ lại vào sự thân quen với nhà họ Lục, biết tính họ ôn hòa, lại tưởng nguyên chủ trước đây là kẻ ngốc, nên mới dám đổ hết nước bẩn lên đầu cô.

Cô ta không ngờ, chuyện này một khi bị làm lớn thì chẳng ai thoát nổi, nhất là Lục Hành lại bị thương trong khi làm nhiệm vụ, không ai được phép bôi nhọ danh tiếng của anh.

Nhà họ Lục không xen vào, cứ để họ đấu đá nhau, cho dù Hàn Yên có đáng thương cỡ nào, họ cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Động tĩnh lớn như vậy mà Hà Diệp vẫn không xuất hiện, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến bà ta, mặc kệ Hàn Yên sống chết ra sao, làm như mình chưa từng tồn tại.

Có lẽ vì chuyện này nghiêm trọng, ngay lúc sân nhà họ Lục còn đang ồn ào, thì bên ngoài thôn có một chiếc xe chạy tới, vừa xuống xe đã được bọn trẻ con dẫn thẳng đến nhà họ Lục...

Đúng như Lâm Nam Nam dự đoán, đơn vị đã cử người tới. Vì việc xảy ra đột ngột, nên người đến không phải người quen của Lục Hành mà là cán bộ ở trấn. Vừa tới nơi, họ liền nghiêm khắc phê bình đám người tung tin đồn nhảm rồi lập tức đưa Hà Diệp đi.

Cảnh tượng khiến mọi người đều kinh ngạc, không ai ngờ mọi việc lại thành ra thế này.