Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 21

“Tại sao?” Lục Uyển ngạc nhiên.

Nếu hôm nay cô ấy không đi cùng Lâm Nam Nam, có khi thật sự đã bị Hàn Yên xoay vòng vòng, nên cô ấy rất lo lắng rằng anh mình sẽ bị lừa.

“Em không tin anh trai mình sao?” Lâm Nam Nam hỏi lại.

Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không phân biệt nổi, thì đầu Lục Hành đúng là có vấn đề rồi.

Dĩ nhiên là Lục Uyển tin. Nếu anh cô ấy mà tin Hàn Yên, thì tối nay cô ấy sẽ ngủ chung với chị dâu cho chừa.

Hàn Yên trong bụng thầm mong có người gây sự, hoặc đánh cô ta càng tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác, cơn giận của Lục Uyển đều bị Lâm Nam Nam ngăn lại, khiến cô ta khó chịu không nói nên lời.

“Tiếp tục đi!” Lâm Nam Nam nhìn cô ta, cười cổ vũ.

Hàn Yên rất muốn tiếp tục, nhưng bị hai người kia nhìn chăm chăm, lại chẳng nói được câu nào...

“Nam Nam.” Lục Hành nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không rõ có chuyện gì, liền gọi.

Lâm Nam Nam liếc Hàn Yên một cái, rồi đáp lại: “Em đây!”

“Vào đi.”

“Vâng.” Cô trả lời rồi bước tới trước mặt Hàn Yên, mỉm cười nói: “Ngại quá, tránh sang một bên chút, cô đang chắn cửa.”

Hàn Yên tức đến nắm chặt tay nhưng vẫn phải nhường đường...

“A Uyển, em trông chừng đấy.” Lâm Nam Nam chẳng khác gì nói thẳng: “Đừng để cô ta giở trò.”

“Em biết rồi.” Lục Uyển cười rạng rỡ gật đầu. Cô ấy thấy chị dâu thật lợi hại, khiến Hàn Yên tức đến á khẩu mà chẳng làm được gì.

Lâm Nam Nam vào phòng, không cho Hàn Yên cơ hội nghe lén, đóng cửa lại ngay.

Trong phòng ánh sáng không tốt lắm, nhưng cô chẳng mảy may bận tâm, đi thẳng đến bên giường, nhìn anh: “Anh có thấy không khỏe chỗ nào không?”

Lục Hành thấy cô nhìn mình với vẻ lo lắng, như thể chuẩn bị hỏi xem có cần đi tiểu không, liền khẽ giật khóe môi, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em bị bắt nạt à?”

Lâm Nam Nam hài lòng với thái độ của anh, ngồi xuống cạnh giường: “Họ nói xấu anh. Nhưng anh là chồng em, ai bắt nạt anh cũng như bắt nạt em, đương nhiên em không thể làm ngơ. Hơn nữa, mấy lời đồn nhảm rất phiền phức, nên em nghĩ phải giải quyết dứt điểm, để người bên quân đội nói rõ ràng, tiện thể răn đe luôn.”

Nói xong, thấy anh vẫn im lặng nhìn mình, Lâm Nam Nam tưởng anh không hài lòng, liền chần chừ hỏi: “Hay là... anh không đồng ý với cách làm của em?”

“Không.” Lục Hành thấy cô hiểu nhầm, vội giải thích: “Cách làm của em không sai, chỉ là chuyện của anh có hơi phức tạp...”

Lâm Nam Nam không hiểu: “Có gì phức tạp chứ? Dù có chuyện không tiện nói, thì họ cũng sẽ tìm lý do khác, tuyệt đối không để anh bị bôi nhọ.”

Lời này khiến Lục Hành không nói nên lời.

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, sân ngoài ồn ào hẳn lên, rõ ràng có nhiều người bị kinh động.

“Bố mẹ chắc về rồi...” Anh nói có phần do dự.

Chuyện có liên quan đến anh, anh nên ra ngoài đối mặt, tránh để Nam Nam bị liên lụy. Nhưng với tình trạng hiện giờ...

“Đừng lo, có em ở đây. Đừng nghĩ lung tung, em ghét nhất là kiểu người vòng vo.” Nói rồi, cô đứng dậy đi ra ngoài, dáng vẻ như chuẩn bị đi gây sự.

Lâm Nam Nam vừa ra đến nơi, đã nghe Lục Uyển tức giận nói với cả nhà, còn Lục Đinh thì chậm rãi bổ sung từng câu, khiến Hàn Yên đứng một mình mà tức đến muốn chửi thề.

Cô ta thấy như bị mẹ mình hại chết rồi.

Biết thế đã không xuất hiện. Ai ngờ nhà họ Lục lại che chở Lâm Nam Nam đến mức này.

“Bác gái, là lỗi của cháu. Cháu tin lời mẹ nói bậy, cứ tưởng là chị dâu gây họa, mới đến định nhắc anh Hành một tiếng, không ngờ lại bị A Uyển hiểu lầm.” Biết không thoát được, cô ta đành nhận sai, hy vọng tránh bị kéo theo.

Không biết thì không trách, nhà họ Lục cũng không muốn làm to chuyện.

“Hàn Yên, chuyện nhà họ Lục, bọn tôi tự biết giải quyết, không cần cháu lên tiếng. Còn những lời mẹ cháu nói, đợi người của đơn vị đến, bảo bà ta tự giải thích.” Trương Tiểu Phượng lạnh lùng nói, không còn vẻ hiền hậu như mọi khi.

Đứa con trai mà bà tự hào nhất xảy ra chuyện, lại còn bị người ta bôi nhọ, sao có thể bỏ qua?