Vốn dĩ đã có nhiều người không vừa mắt nhà họ Lâm, nhưng hoàn cảnh ai cũng khó khăn, chẳng ai giúp được Lâm Nam Nam. Nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng, nên giờ thấy nhà họ Lâm bị vả mặt, ai nấy đều khoái chí.
Người nhà họ Lục cũng nghe thấy mấy lời bàn tán đó, nhưng chẳng ai để tâm. Họ đâu nợ nần gì nhà họ Lâm, chẳng thèm lên tiếng ngăn cản.
Lâm Nam Nam lúc này đang hăng cuốc đất đến mức toàn thân sôi sục, chẳng biết có người đang muốn gây chuyện. Cô chỉ thấy mấy người bên cạnh thật đúng là... kéo chân sau.
“Chị dâu, em giơ tay không nổi nữa rồi.” Lục Uyển thều thào đáng thương.
“Em cũng vậy!” Lục Minh cũng lên tiếng.
Không phải họ yếu đuối, bình thường vẫn xuống đồng làm việc, nhưng hôm nay thật sự quá sức. Cả hai đều cảm thấy mai chắc tay sẽ đau đến không nhấc nổi.
Lâm Nam Nam cau mày đuổi đi: “Không nhấc nổi thì tránh qua một bên!”
Hai người cũng không cố gắng thêm, vì đúng là chẳng còn sức.
“Chị dâu, hôm nay không xong thì mai làm tiếp cũng được mà!” Lục Uyển sợ chị dâu quá mệt nên nhắc nhở.
Lâm Nam Nam cử động cánh tay rồi nói: “Chị không sao, hai người nghỉ đi.”
Cô hoàn toàn không thấy mệt, còn hận không thể trồng ngay lập tức.
Số hạt giống cô mang tới vốn có thể gieo trực tiếp, nhưng lý trí nói cho cô biết nếu làm thế sẽ dễ bị nghi ngờ, thậm chí có thể bị phá hoại. Vì thế, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, cố gắng cày đất cho xong hai mẫu thật nhanh, làm đúng quy trình thì chẳng ai nghi ngờ.
Trong lúc cô đang bận rộn, bên nhà họ Lâm cũng nghe được tin.
“Không thể nào, Lâm Nam Nam trước giờ chưa từng xuống ruộng, sao có thể biết trồng trọt?” Lâm Thanh Thanh là người đầu tiên phản đối.
Cô ta giận vì những lời bàn tán hôm nay khiến cô ta khó chịu. Mọi người trong thôn nói Lâm Nam Nam đυ.ng độ với nhà họ Hàn, còn nhà họ Lục thì hết mực bênh vực cô, chẳng màng mối giao tình mấy chục năm với nhà họ Hàn.
Cô ta hoàn toàn không muốn Lâm Nam Nam sống tốt, bởi như vậy chẳng khác nào chứng minh cô ta đã lựa chọn sai. Nhưng bảo cô ta gả cho một người tàn tật thì cô ta thật sự không chịu nổi, nên cô ta không thấy mình sai, chỉ đơn giản là không muốn thấy Lâm Nam Nam sống sung sướиɠ.
“Nếu không tin, mấy người đi mà xem. Cả thôn đều biết nhà họ Lục bồi thường cho Lâm Nam Nam hai mẫu đất!”
Sắc mặt Lâm Thanh Thanh tái mét.
Hai mẫu đất? Nhà nào lại làm chuyện như thế, nhà họ Lục phát điên rồi sao?
Lâm Nam Nam có gì mà xứng đáng?
Không tin, cô ta liền chạy đến xem tận mắt.
Lúc cô ta tới, mặt trời đã gần lặn. Người nhà họ Lục định về nhà, nhưng Lâm Nam Nam vẫn khăng khăng muốn cày xong góc đất còn lại. Trừ mấy người về nấu cơm, tất cả đều ở lại giúp cô.
Khi Lâm Thanh Thanh tới nơi, cảnh tượng đập vào mắt là cả nhà họ Lục vây quanh Lâm Nam Nam, người thì đưa nước, người thì giúp đỡ, khiến vành mắt cô ta đỏ hoe.
Chưa dừng lại ở đó, có người còn bàn tán, khen Lâm Nam Nam giỏi giang, một mình cày đất còn hơn cả đàn ông. Những lời ấy càng khiến Lâm Thanh Thanh tức đến phát điên.
Cô ta nhớ lại hồi mùa vụ, dù mình được nhà che chở vẫn phải xuống đồng, còn Lâm Nam Nam thì chẳng bao giờ thấy bóng dáng, sống sung sướиɠ hơn ai hết.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Thanh Thanh bỗng thấy hoang mang, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc?
Lâm Nam Nam cũng thấy Lâm Thanh Thanh, nhưng cô đang bận, chẳng buồn chào hỏi. Dù sao cô cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, chẳng cần phải quan tâm.
Có người nhà họ Lục ở đó, dù Lâm Thanh Thanh có uất ức đến đâu cũng không dám làm gì, đành lủi thủi quay về.
Tin tức về Lâm Nam Nam liên tục truyền về nhà họ Lâm, ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi.
Vừa thấy Lâm Thanh Thanh trở về, Lâm Đông Lai lập tức hỏi: “Sao rồi? Con có gặp Lâm Nam Nam không?”
Lâm Thanh Thanh yếu ớt gật đầu, kể lại những gì mình thấy, rồi uất ức nói: “Lâm Nam Nam giỏi trồng trọt vậy, tại sao bao nhiêu năm nay lại chưa từng ra đồng?”