Bà ta từng nghĩ, cùng lắm thì bị người nhà họ Lục mắng vài câu, chẳng chết ai.
Ai ngờ cô nàng Lâm Nam Nam mà cả làng chê là ngốc nghếch ấy lại chơi thật, khiến bà ta tức đến nghiến răng.
Tuy trong lòng chột dạ, nhưng Hà Diệp vẫn cố gồng lên, cười lạnh:
“Ngay cả cửa quân đội mở hướng nào còn không biết, còn đòi đi làm rõ trắng đen, hù ai thế!”
Lâm Nam Nam chính là muốn thái độ này của bà ta. Chỉ có như vậy, mới có thể gϊếŧ gà dọa khỉ, để đám người kia bớt ăn nói linh tinh sau chuyện của Lục Hành.
Tin đồn là thứ lan rất nhanh, đến lúc đó dù có trăm miệng cũng không biện giải được, không chỉ làm mất danh tiếng của Lục Hành, mà cả công trạng cũng bị phủ nhận.
Người nhà họ Lục ai cũng tốt, cô không muốn chuyện như vậy xảy ra. Huống hồ, ai dám cản đường cô trồng trọt làm giàu, cô sẽ liều với người đó.
“Tôi không hù bà, không tin thì cứ chờ mà xem!” Lâm Nam Nam nói rất nghiêm túc, kéo Lục Uyển đi không ngoảnh lại.
Hà Diệp và mấy người kia nhìn nhau, một lúc lâu không ai dám mở miệng.
“Cái con nhỏ Lâm Nam Nam đó chắc đầu bị sốt, ngu như bò, dám gây chuyện với cả nhà họ Lâm. Nếu cô ta thật sự tìm được người của quân đội...” Một cô vợ trẻ mặt mày biến sắc, rồi quay sang chỉ vào Hà Diệp:
“Thím à, nói xấu Lục Hành là thím đấy nhé, đừng có kéo tụi cháu theo.”
“Đúng đó, tụi cháu có nói gì đâu, toàn là thím nói!”
Lời này làm mấy người phụ nữ vừa tán phét nãy giờ bừng tỉnh, lập tức hùa theo, khiến Hà Diệp tức muốn ói máu.
“Hứ, mấy người nói hay không nói, Lục Uyển chẳng có tai mà nghe à, ai cũng không thoát được!” Hà Diệp cãi lại, rồi tiếp tục châm chọc:
“Sợ cái gì chứ, liên hệ với quân đội đâu có miễn phí, nhà họ Lục nuôi Lục Hành còn không xuể, làm gì có tiền mà chi? Các người nghĩ nhiều rồi.”
Hà Diệp đúng là hiểu rõ nhà họ Lục, nhưng lại không hiểu Lâm Nam Nam, càng không biết trong tay cô có tiền, càng không biết tâm tư của cô là gϊếŧ gà dọa khỉ. Vì thế, lúc này vẫn còn rất bình thản.
Bà ta không gấp, nhưng những người khác thì bắt đầu lo lắng, giục giã muốn đi xem tình hình.
Nhà Hà Diệp không có mẹ chồng, nhưng họ thì có. Nếu chuyện lan ra, mất mặt nhà chồng, nhẹ thì bị mắng, nặng thì ăn đòn, ai cũng sốt ruột giục giã, khiến Hà Diệp đành phải đi cùng.
Khi họ đến nơi, Lâm Nam Nam đang gọi điện thoại...
“Vâng, người trong thôn nói Lục Hành vì làm chuyện mờ ám nên mới bị âm thầm đưa về. Tôi muốn biết, rốt cuộc anh ấy là vì phạm lỗi hay vì lý do gì mới được đưa về...” Giọng nói bình thản của Lâm Nam Nam truyền vào tai Hà Diệp và mấy người kia, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
“Trưởng thôn.” Hà Diệp thấy có người đứng cạnh liền vội vàng bước tới hỏi:
“Lâm Nam Nam gọi điện cho ai vậy?”
Lục Đinh nhìn Hà Diệp, giả bộ không biết gì mà đáp:
“Nam Nam nói, có người trong thôn bảo A Hành làm chuyện mờ ám mới bị đưa về. Cô ấy muốn vì nghĩa diệt thân, đưa Lục Hành quay lại, tuyệt đối không cho phép ai bao che. Thế nên bảo tôi cho số điện thoại của đơn vị, giờ liên lạc được rồi, định bảo người của quân đội đến thôn mình giải thích rõ ràng.”
Hà Diệp và đám người đi cùng lập tức biến sắc, nhất là Hà Diệp. Bề ngoài bà ta vẫn giữ quan hệ với nhà họ Lục, giờ mà bị chất vấn công khai thì không chỉ cắt đứt quan hệ, mà danh tiếng bản thân cũng bị ảnh hưởng nặng.
Nghĩ đến đó, bà ta hối hận vô cùng. Biết rõ Lâm Nam Nam không giống người thường, vậy mà còn cố tình gây chuyện...
Giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
“Ừ, tôi sẽ chờ ở đây.” Lâm Nam Nam nói xong thì cúp máy.
Quay đầu lại thấy mấy người phụ nữ đang nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Cô cười toe toét, còn cố tình khích thêm: “Người của bên kia sắp tới rồi, có khi thật sự sẽ bắt Lục Hành đi đó!”
“Nếu không bắt được anh tôi thì sẽ bắt các người!” Lục Uyển còn nhỏ, chưa học được mánh khóe khéo léo như Lâm Nam Nam, nhưng lại rất thích nhìn vẻ mặt tái mét của đám người kia, cảm thấy thật hả dạ.