Hà Diệp hoảng loạn, cười gượng: “A Uyển, cô xem thím là người thế nào chứ? Thím chỉ đùa thôi mà, sao lại coi là thật được.”
“Đùa à?” Lục Uyển hét toáng lên, tức giận quát: “Anh tôi vì bảo vệ đất nước mà mới ra nông nỗi này, như vậy đã đủ thảm chưa? Vậy mà thím còn muốn giẫm thêm một đạp. Thím muốn gì hả? Muốn ép anh tôi vào chỗ chết, muốn nhà tôi tan cửa nát hả?”
Những chuyện khác cô ấy có thể không lên tiếng, nhưng chuyện này thì không thể nhịn, cho dù bị người ta bàn tán sau lưng cũng phải làm cho ra lẽ.
Thấy em chồng tức đến phát khóc, Lâm Nam Nam đưa tay xoa đầu cô ấy an ủi: “Đừng khóc, đúng sai phải trái rồi sẽ rõ ràng thôi.”
“Anh em như vậy mà họ vẫn cứ nói này nói nọ, quá đáng lắm.” Cô ấy sà vào vai Lâm Nam Nam, khóc nức nở không ngừng.
Ánh mắt Lâm Nam Nam lạnh băng nhìn Hà Diệp và mấy người kia, trong lòng lại ghi thêm một món nợ cho họ.
“Trưởng thôn.” Hà Diệp lo Lâm Nam Nam nổi đóa lên thì không ai dám can, liền quay sang Lục Đinh: “Mọi người chỉ tán gẫu vài câu thôi, có gì nghiêm trọng đâu, là bọn nhỏ làm quá lên đấy chứ. Nếu thật sự để người của quân đội đến, chẳng phải làm mất mặt cả thôn mình sao? Ông mau gọi lại, bảo họ đừng tới nữa.”
Lục Đinh họ Lục, xét theo vai vế thì cùng dòng họ với nhà Lục Hành. Lục Hành từng là niềm tự hào lớn nhất của thôn, mang lại không ít danh tiếng. Vậy mà giờ lại có người dám ức hϊếp, sao ông ấy có thể ngồi yên?
Ban đầu ông ấy không muốn chấp nhặt với mấy bà đàn bà, nhưng bây giờ thấy cách của Lâm Nam Nam thật sảng khoái, làm vậy mới đáng.
“Bà tưởng tôi là ai? Người ta mà nghe lời tôi hết thì tôi đã thành lãnh đạo rồi!” Lục Đinh lạnh giọng mỉa mai.
Hà Diệp nghẹn họng, cũng hiểu là Lục Đinh đang đứng về phía Lâm Nam Nam, dù gì ông ấy cũng là người nhà họ Lục.
“Trưởng thôn, tôi không nói quá đâu, ông cũng biết tính Lâm Nam Nam thế nào mà. Cô ta giỏi gây họa lắm, nếu người của quân đội thật sự đến, người đầu tiên gặp rắc rối là ông đó.” Bà ta mạnh miệng phản bác rồi xoay người bỏ đi.
Bà ta dự tính sẽ để con gái đến tìm Lục Hành, dẫu sao cũng phải tìm cách che đậy chuyện này. Dựa vào danh tiếng xấu của Lâm Nam Nam, đẩy tội cho cô thì chẳng ai nghi ngờ.
Lục Uyển còn nhỏ, chỉ thấy Hà Diệp bỏ đi vội vã thì cho là bà ta sợ thật, hoàn toàn không biết bà ta còn đang tính kế.
Lâm Nam Nam thấy Hà Diệp để lại lời ác rồi quay đi liền hiểu bà ta chưa chịu buông tay.
Nhưng người khác có giở trò gì, cô cũng chẳng ngán.
Thật ra cô càng tò mò Hà Diệp sẽ giở trò gì. Dù sao thì ngay thẳng chẳng sợ bóng nghiêng, cứ chờ xem bà ta định làm gì.
...
Chuyện trong thôn, chỉ cần có cái miệng là không thể giấu. Chẳng mấy chốc, cả thôn đều nghe phong thanh, nhưng không hiểu sao, lời đồn lại biến thành: Lâm Nam Nam gây họa, chọc giận Hà Diệp, khiến người của đơn vị cũ Lục Hành phải ra mặt...
Một số người thân với nhà họ Lục hốt hoảng đi tìm Lục Phương, ba câu nói tóm gọn sự việc, hối thúc: “Mau về xem đi, nếu thật sự là Lâm Nam Nam gây chuyện thì các người lại thêm rắc rối rồi.”
Người nhà họ Lục nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc đến không thốt nên lời.
“Nam Nam ngoan ngoãn như vậy, sao có thể gây chuyện chứ? Hơn nữa còn đi với A Uyển, tính cách con bé thế nào tôi rõ, tuyệt đối không phải loại gây sự.” Bà cụ Lục định thần lại, giọng đầy chắc chắn.
Trương Tiểu Phượng cũng gật đầu tán đồng.
“Đừng nói nữa, mau về xem tình hình đi!” Lục Phương lo lắng nói.
“Bác cả, cháu chạy nhanh hơn, để cháu về trước xem sao.” Lục Minh lập tức xung phong.
“Vậy con về trước đi, nhanh lên!” Lục Chính thúc giục con trai.
Người nhà họ Lục vừa xuất hiện, dân trong thôn liền tụ lại hóng chuyện, lũ lượt kéo theo sau, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hà Diệp chạy nhanh đến tìm Hàn Yên, kể lại mọi chuyện trong hoảng loạn, vội vàng thúc giục: “Con mau đi nói với Lục Hành, bảo là mọi chuyện do Lâm Nam Nam gây ra, mẹ là người bị vu oan.”