Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 17

“Nói thật, nhà họ Lục cũng thất đức thật đấy. Biết thằng bé bị liệt, chẳng biết sống chết thế nào, còn dám để nó cưới vợ, chẳng phải hại đời con bé ngốc sao!” Bà ta nói không hề kiêng dè, trong mắt đầy vẻ hả hê.

Một nhóm mấy bà tám tụ tập lại, người thì nói Lâm Nam Nam có phúc, được nhà họ Lục chăm sóc; người thì chửi nhà họ Lục thất đức, lừa gạt con bé ngốc. Tóm lại chẳng ai lạc quan.

Dù sao thì, một đứa ngốc, một người tàn tật, đúng là trời sinh một cặp, đều chẳng thể tự lo cuộc sống.

Người ta một khi đã hăng máu thì chẳng biết sợ trời đất gì, Hà Diệp giờ chính là như vậy. Bà ta lôi mấy bà nhiều chuyện khác ra, huênh hoang nói:

“Mấy người bảo nhà họ Lục thất đức, tôi thì thấy tám phần là Lục Hành phạm tội gì đó rồi. Không thì làm sao lại trở về lặng lẽ như thế, nghe nói là trưởng thôn với nhà họ Lục đích thân đi đón về... Bọn họ thì nói là bị thương trong nhiệm vụ, nhưng mọi người thử nghĩ xem, anh về bao lâu rồi, có ai đến thăm chưa?”

Mấy bà tám nhìn nhau, như thể vừa khám phá được chuyện gì lớn, mắt ai cũng sáng rực.

“Ý bà là trong này có uẩn khúc?”

“Biết đâu làm chuyện gì khuất tất thật, nên mới phải lén lút về làng!” Hà Diệp càng nói càng hăng, giọng cũng lớn dần, “Trước đây người làng bên kia lập công được về, đánh trống khua chiêng, còn được thưởng kha khá, mọi người nhìn xem nhà họ Lục kìa, yên ắng như tờ, đến câu giải thích cũng không có, chẳng phải là chột dạ sao?”

“Bà câm miệng cho tôi!” Lục Uyển tức đến run rẩy cả người, không nhịn được mà chửi thẳng.

Trong thôn có mấy người phụ nữ, vừa thấy Lục Uyển thì sắc mặt lập tức trở nên lúng túng – dù sao cũng vừa mới bị bắt gặp nói xấu sau lưng người ta.

Chỉ có Hà Diệp là không chút chột dạ. Bà ta vừa nhìn thấy người đến là Lục Uyển và Lâm Nam Nam thì liền cười khẩy đầy giễu cợt:

“Vậy cô nói xem, anh cả cô bị thương nặng như thế, sao lại không có chút động tĩnh nào?”

Lục Uyển chẳng hiểu rõ mấy chuyện khuất tất này, nhưng cô ấy tin tưởng anh cả mình, nên giận đến mức vành mắt đỏ hoe.

“Chị dâu, chị đừng kéo em, em liều với bà ta luôn!” Cô ấy vừa phát hiện mình đang bị ai đó kéo lại, nhìn kỹ thì thấy là Lâm Nam Nam, liền hét lên.

“Liều cái gì mà liều, có lập công hay không, hỏi một cái là biết ngay thôi.” Lâm Nam Nam kéo cô ấy lại, nói dứt khoát.

Lục Uyển ngẩn ra: “Hỏi ư? Hỏi ai?”

Những người xung quanh cũng tò mò nhìn sang.

Lâm Nam Nam nhướng mày liếc qua từng người, khẽ cười nói:

“Hỏi người của quân đội. Nếu anh cả em thật sự làm chuyện mờ ám, mà bên quân đội lại để anh ấy trở về, chẳng phải là đang bao che sao? Việc như vậy, chúng ta sao có thể chấp nhận được? Dù anh ấy là chồng chị, chị cũng phải tố giác, tránh để dân làng bất an...”

Nói đến đây, cô thấy sắc mặt của mấy người vừa nãy còn hăng hái tán chuyện giờ đều thay đổi, khóe môi cô càng nhếch cao hơn:

“Ngược lại, nếu có người bịa đặt, nói xấu anh cả em, chắc là trong lòng có điều gì bất mãn với quân đội nhỉ!”

Lục Uyển vốn biết kha khá chuyện quân đội vì Lục Hành là lính, lúc này nghe xong lời Lâm Nam Nam thì mắt sáng rỡ, cảm thấy cách này còn tốt hơn cãi nhau tay đôi, lập tức tán đồng:

“Mau lên, chị dâu, chúng ta đi tìm trưởng thôn, ông ấy chắc chắn biết đơn vị của anh cả em ở đâu, mình đến hỏi cho rõ!”

Hà Diệp không ngờ Lâm Nam Nam lại ra bài không theo lẽ thường, còn định liên hệ với quân đội, liền cuống quýt.

Lục Hành là người thế nào, bà ta nhìn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên biết rõ. Chẳng qua vì từng bị nhà họ Lục từ chối, giờ thấy Lục Hành như vậy vẫn cưới được vợ, trong lòng không cam, mới nói linh tinh cho hả giận.