Dù nguyên chủ bị sốt cao nên khó tiếp nhận tình cảm, cũng gặp khó khăn trong việc học hỏi, nhưng cô lại trở nên gan dạ, tính cách khó đoán, biết phản kháng những kẻ ức hϊếp mình. Nhờ đó, cuộc sống của cô dần khá hơn, không còn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lâm, mà sống vui vẻ cùng mấy ông bà già, cho đến khi họ lần lượt qua đời. Nguyên chủ mới trở thành một mầm cây đơn độc lớn lên giữa núi rừng, cho đến ngày bị ép gả...
“Cũng là họ dạy em cách phản kháng nhà họ Lâm.” Lâm Nam Nam lên tiếng bênh vực nguyên chủ, “Em không ngốc, chỉ là hơi khờ thôi. Chỉ có như vậy, em mới tự bảo vệ được mình, mới không bị bà cụ Lâm dùng ân huệ cứu mạng để ép buộc.”
Từ những lời cô kể, Lục Hành đã phần nào ghép nối được mọi chuyện, cũng hiểu ra vợ nhỏ của mình bị người ta coi thường thế nào.
Cô không những không ngốc, mà có khi còn học thức không ít. Dù sao những người bị đưa đi cải tạo đâu có ai đơn giản, chỉ cần họ chịu dạy, thì năng lực Lâm Nam Nam chắc chắn không tầm thường.
“Em học với họ hơn mười năm, họ còn truyền hết lại cho em, anh nói xem có gì em không biết chứ?” Cô tự hào nói.
Lục Hành mím môi, không lạc quan như cô, cũng không dám quá mộng mơ.
“Nam Nam, họ tuy học thức uyên bác, dạy em nhiều điều, nhưng cuối cùng cũng không thể cải thiện sản lượng lương thực. Chỉ dựa vào trồng trọt, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ rất khó khăn.” Có thể ngay cả no ấm cũng là điều xa vời.
Lâm Nam Nam thấy anh không tin mình cũng không tức giận, dù sao tình hình hiện tại của đất nước cũng là vậy.
Giống tốt thì không có, nông cụ thì lạc hậu, sức lao động không tương xứng với thành quả, lại thiếu phương pháp canh tác khoa học, kết quả như bây giờ cũng không phải chuyện lạ.
Ngay cả hạt giống mà cô mang theo cũng không chắc sẽ nảy mầm, nhưng cô vẫn muốn thử.
Cô biết anh vì cơ thể mà mất lòng tin vào tương lai, nên muốn dựa vào năng lực của mình để lo được cuộc sống, chỉ là không biết phải làm sao thuyết phục được anh.
Nhìn Lục Hành mặt mày lo lắng, cô biết bây giờ dù có nói khéo đến mấy cũng chẳng thể khiến một người mất tự tin tin tưởng mình, bèn lười giải thích, buông câu:
“Dù sao anh cũng không chết đói được đâu, chuyện sau này thì để sau hẵng nói.”
“Chị dâu ơi, xong chưa, bọn em sắp đi rồi đấy!” Đúng lúc Lục Hành định nói thêm điều gì đó, giọng của Lục Uyển vang lên ngoài sân.
“Xong rồi, chị ra ngay đây!” Lâm Nam Nam đáp lời, rồi cúi đầu nhìn Lục Hành, nghiêm túc lặp lại:
“Em không ly hôn, anh cứ từ từ suy nghĩ, em ra đồng trước.”
Nói rồi, cô xoay người chạy biến, để lại Lục Hành dở khóc dở cười.
Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé khuất khỏi tầm mắt mình, phát hiện trái tim vốn phẳng lặng của bản thân đã thực sự nổi sóng...
Lâm Nam Nam đang tung tăng trên đồng ruộng hoàn toàn không biết mình đã tạo ra bao nhiêu rung động trong lòng một người sắp tuyệt vọng như Lục Hành. Trong đầu cô giờ chỉ toàn nghĩ đến chuyện trồng trọt.
Việc Lâm Thanh Thanh đổi mối kết hôn với Lâm Nam Nam, vì nhà họ Lục làm chuyện quá rõ ràng, mà nhà họ Lâm lại chẳng buồn giấu giếm, nên cả làng đều biết chuyện Lâm Nam Nam đã trở thành con dâu nhà họ Lục, còn được người nhà họ Lục quý trọng. Mọi người vừa xì xào bàn tán, vừa không biết nên thương xót Lâm Nam Nam hay chê cười Lục Hành lấy phải người khờ khạo.
“Cũng chẳng còn cách nào khác, Lục Hành thế kia rồi, chỉ có đứa ngốc mới không biết sau này khổ thế nào. Người bình thường ai dám lấy cậu ta.” Hà Diệp nghĩ đến chuyện trước kia nhà họ Lục từng từ chối cưới hỏi với nhà mình, liền thấy may mắn. Nếu không thì giờ người khổ sở là con gái Yên Yên của bà ta rồi.
Phải biết rằng, nhà bà ta đâu có cô con gái nào để đổi hôn.