Chú rể không đi lại được, cô dâu thì chẳng được coi trọng. Ba ngày sau, Lâm Nam Nam mang theo một trăm đồng “moi” được từ nhà họ Lâm, không đem theo bất cứ thứ gì, đi theo người nhà họ Lục rời khỏi nhà họ Lâm, chẳng thèm quay đầu lại.
So với cảnh lạnh lẽo ở nhà họ Lâm, bên nhà họ Lục lại rất náo nhiệt.
Lâm Nam Nam có hơi bất ngờ, vì trong mắt cô, cuộc hôn nhân này chẳng có gì đáng để ăn mừng cả.
Cô dâu bị đổi, chú rể bị liệt, có gì mà vui chứ?
“Nam Nam, ngoan lắm!” Bà cụ Lục vừa thấy cô liền vui vẻ nắm tay kéo vào nhà, vừa đi vừa nói: “Cháu đồng ý gả cho A Hành là thiệt thòi cho cháu rồi. Dù A Hành không đứng dậy được, đám cưới này vẫn phải làm cho đàng hoàng, rộn ràng náo nhiệt. Để mọi người đều biết, cháu là vợ của A Hành, là người nhà họ Lục chúng ta.”
Những lời này khiến ánh mắt Lâm Nam Nam lóe lên kinh ngạc. Cô không ngờ nhà họ Lục lại tinh tế như vậy, hiểu rõ điều mà nguyên chủ khao khát nhất.
Nguyên chủ từ nhỏ đã bị nhà họ Lâm ghét bỏ, điều ao ước nhất chính là có một mái nhà thật sự, nơi có người yêu thương, chở che cô ấy.
Dù đầu óc có hơi vấn đề, cô ấy vẫn mong mỏi như thế.
“Cháu ngồi bên này nhé, A Uyển, ra đây ngồi với chị dâu con.” Bà cụ gọi.
Lục Uyển vừa nghe thấy liền vội nói vài câu với mấy đứa bạn, rồi chạy tới: “Bà ơi, sao vậy ạ?”
“Ngồi với chị dâu, lo cho chị ăn uống tử tế, biết chưa?” Bà cụ dặn dò.
“Dạ, con biết rồi. Bà yên tâm, con nhất định sẽ chăm chị dâu thật tốt.” Lục Uyển nghiêm túc đáp.
Cháu gái của mình làm việc, bà cụ hoàn toàn yên tâm.
Hôm nay hôn lễ này là lời khẳng định của nhà họ Lục dành cho Lâm Nam Nam, cũng để cho mọi người thấy, họ vẫn coi trọng Lục Hành, tuyệt đối không vì thương tật của anh mà thay lòng. Cũng coi như vả vào mặt nhà họ Lâm một cái thật mạnh, vì thế bà cụ phải tiếp đãi khách thật chu đáo.
Lâm Nam Nam ngồi trên ghế, tò mò quan sát những người đang trò chuyện rôm rả, chỉ cảm thấy tất cả đều mới lạ.
Cô chỉ từng thấy những cảnh tượng như thế này trong tư liệu, chưa từng được trải nghiệm thực tế, nên đặc biệt tò mò.
Mấy ngày ở nhà họ Lâm, Lâm Nam Nam bị cô lập hoàn toàn, chẳng ai thèm đoái hoài. Đã không thích họ, nên cô cũng chẳng buồn để tâm, cô vốn không thích nhà họ Lâm, nên cũng chẳng thấy có gì lạ.
Nhưng bầu không khí náo nhiệt tràn đầy hơi thở cuộc sống này, cô lại rất thích!
“A Uyển, chị dâu em chắc chưa gặp anh cả em đâu nhỉ, hay là dẫn chị ấy đi gặp đi!” Ngay lúc Lâm Nam Nam đang hớn hở quan sát khắp nơi, một cô gái mặc áo sơ mi màu be nhạt bước tới.
Trên môi là nụ cười, nhưng ánh mắt cô ta lại không giấu được vẻ thù địch, khiến Lâm Nam Nam lập tức cảnh giác.