Có điều, ông ta còn chưa kịp mở miệng, bà cụ Lâm đã trực tiếp đáp: “Được, mày bước ra khỏi cửa nhà họ Lâm thì sau này chẳng còn quan hệ gì với bọn tao nữa.”
“Mẹ!” Lâm Đông Lai bất mãn gọi một tiếng.
Bà cụ Lâm liếc ông ta một cái, ra hiệu bằng ánh mắt, khiến mọi lời ông ta định nói đều nghẹn lại.
Lâm Nam Nam thừa biết bà cụ đang tính toán gì. Chẳng qua là thấy Lục Hành bị liệt, cuộc sống của cô sau này chắc chắn sẽ khổ sở, rồi sẽ thành gánh nặng cho nhà họ Lâm, nên mới sảng khoái đồng ý như vậy.
Nếu là nguyên chủ thì đúng là sẽ rất thảm, nhưng cô thì khác.
...
Nhận được tin từ nhà họ Lâm, sắc mặt người nhà họ Lục ai nấy đều khó coi.
“Tôi biết ngay mà, nhà họ Lâm chẳng có ai tốt đẹp!” Lục Minh nhớ đến những gì anh trai mình phải chịu, trong lòng vừa đau xót vừa hận nhà họ Lâm đến tận xương tủy.
Lúc trước thì nhao nhao muốn gả cho bằng được, bây giờ thì né như tránh tà, nói năng toàn là lời ghét bỏ anh trai. Lục Minh chỉ hận không thể xới tung cả nhà họ Lâm lên.
“Được rồi.” Bà cụ Lục thấy sắc mặt mọi người không tốt, bèn nhắc nhở: “Giờ A Hành ra nông nỗi này, người ta chịu cưới, bất kể là ai, chỉ cần chịu vào cửa nhà mình là tốt rồi. Đứa nào dám ức hϊếp người ta, không coi người ta ra gì, thì đừng trách bà đây không khách sáo.”
Cháu trai bà thành ra như vậy, thật ra không nên lấy vợ. Nhưng bà cụ cũng hết cách.
Giờ cả nhà vẫn đối xử tốt với đứa cháu lớn này, thương xót cũng là thật lòng, nhưng bệnh lâu ngày không ai chăm nổi, huống chi họ chỉ là anh em, không thể chăm A Hành cả đời. Bà cụ chỉ có thể làm kẻ ác, chỉ mong sau này cô gái kia chịu đối xử tốt với A Hành, coi như bù đắp phần nào.
“Nếu sau này con bé thật lòng đối xử tốt với A Hành, bảo con cung phụng con bé cũng được.” Trương Tiểu Phượng đau xót cho con, cắn răng hứa chắc một câu, rồi lại ngập ngừng: “Mẹ, con nghe người ta nói… con bé Lâm Nam Nam đó đầu óc có vấn đề, còn ngốc nghếch vụng về, liệu nó có chăm nổi A Hành không?”
Bà cụ trừng mắt nhìn bà ấy: “So với con nhỏ Lâm Thanh Thanh kia, mẹ thà để Lâm Nam Nam vào cửa. Con bé đó tuy hơi ngốc, nhưng khỏe mạnh, có thể chăm được cho A Hành.”
Thật ra cả nhà họ Lâm cũng biết, có người đồng ý cưới là tốt nhất rồi. Nhất là sau khi nghe bà cụ nói vậy, họ càng thấy Lâm Nam Nam phù hợp, thế là hai bên đều đồng ý, hôn lễ cũng được định luôn.
Nhà họ Lâm sợ đêm dài lắm mộng, còn nhà họ Lục thì cần người chăm sóc cho Lục Hành, nên hôn lễ được quyết định tổ chức luôn sau ba ngày.