Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 6

Lục Uyển đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Lâm Nam Nam, có chút ngượng ngùng nói:

“Chị Yên, sắp dọn cơm rồi, đợi chút đi!”

“Khách còn chưa tới đủ mà, chỉ một lát thôi cũng chẳng sao, huống hồ gì sớm muộn gì người ta cũng phải gặp anh Hành.” Hàn Yên cứ thế khích bác, khiến Lục Uyển hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không gật đầu ngay mà quay sang hỏi Lâm Nam Nam:

“Chị dâu, chị muốn đi xem anh em không?”

Lâm Nam Nam thản nhiên đáp:

“Có chứ!”

Hàn Yên hơi sững người. Cô ta vốn tưởng Lâm Nam Nam sẽ chê bai Lục Hành, cho rằng lời đề nghị của mình sẽ khiến người ta khó chịu, ai ngờ cô lại bình tĩnh đồng ý như không có gì.

Nghĩ tới tình trạng hiện tại của Lục Hành, Hàn Yên nở nụ cười đầy phức tạp:

“Vậy thì đi thôi.”

Nói xong cô ta khoác tay Lục Uyển, rồi quay sang nói với Lâm Nam Nam:

“Chị mới tới, chắc chưa biết anh Hành ở đâu, bọn em dẫn chị qua.”

Câu nói đó rõ ràng ám chỉ cô ta có quan hệ thân thiết với Lục Hành.

Lục Uyển vốn định dẫn Lâm Nam Nam theo, nhưng bị người bên cạnh kéo vào câu chuyện khác nên vô tình bỏ rơi cô.

Lâm Nam Nam chỉ khẽ nhướng mày, lặng lẽ đi theo sau, nhìn mấy chiêu trò vặt vãnh như đang chơi nhà chòi mà chẳng buồn lên tiếng.

Phía trong căn phòng hướng Nam, Lục Hành nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, ánh mắt trống rỗng dán chặt lên mái ngói trên trần nhà, đầy tuyệt vọng.

Giờ đến nhúc nhích một ngón tay anh cũng không làm nổi, chỉ có thể nằm bất động cả ngày, lại còn phải có người vào giúp xoay mình theo giờ, nếu không xoay người đúng giờ, da thịt sẽ bị lở loét, mưng mủ, thậm chí hoại tử…

Cảm giác bất lực khi mất đi hoàn toàn quyền kiểm soát khiến anh chẳng biết phải sống tiếp thế nào.

Thật ra anh không muốn cưới vợ, bởi điều đó chỉ khiến người khác bị liên lụy.

Nhưng anh không thể chống lại sự sắp đặt của gia đình, đến cả quyền từ chối cũng chẳng có.

Lúc đầu óc Lục Hành đang hỗn loạn, thì cánh cửa bỗng bị đẩy ra.

“Anh Hành, anh vẫn ổn chứ?” Hàn Yên vừa bước vào đã quan tâm hỏi han.

Ánh mắt Lục Hành quay về phía cửa, ánh nhìn lập tức rơi vào gương mặt xa lạ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại khẳng định, đây chính là người con dâu mà gia đình đã cưới về cho anh – Lâm Nam Nam.

Lúc anh nhìn cô, thì Lâm Nam Nam cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt cô sắc bén, nhanh chóng bắt được ánh nhìn của Lục Hành. Vừa chạm mắt nhau, cô đã nhanh chóng đánh giá toàn bộ dáng vẻ và chiều cao của anh, cảm thấy ngoại hình thế này cũng ổn đấy.

Cô thầm nghĩ, sinh một đứa con giống anh thế này cũng không tệ, dù sao cô cũng chẳng định ly hôn, ly hôn thì rắc rối lắm.

Hơn nữa, một người đàn ông nằm bất động thế này, có vẻ cũng không quản lý được cô.

Nếu có một đứa con, thì chẳng phải cô sẽ có tiếng nói hơn trong nhà họ Lục sao?

Lúc này, đầu óc đang mải suy diễn của Lâm Nam Nam hoàn toàn không nhận ra ác ý bên cạnh.

Hàn Yên phát hiện ánh mắt của Lục Hành dừng trên người Lâm Nam Nam, trong mắt hiện lên tia ghen tỵ. Đó là ánh nhìn mà cô ta chưa từng có được.

Dù hai người lớn lên bên nhau, Lục Hành chưa bao giờ liếc nhìn cô ta, kể cả khi Ninh Viễn và Lâm Thanh Thanh đính hôn, anh cũng không lựa chọn cô ta.

Đương nhiên, nếu bản thân mình không có được, thì cô ta cũng không muốn ai có. Giờ nhìn thấy Lục Hành bị như thế, ngoài mặt thì cô ta thương xót, nhưng trong lòng lại vui sướиɠ, cho rằng đó là báo ứng của Lục Hành và nhà họ Lục.

Tiếc là cô dâu không phải Lâm Thanh Thanh, nhưng kể cả là Lâm Nam Nam, cô ta cũng không định buông tha, coi như Lâm Nam Nam xui xẻo đi.