Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Chương 3

Dì Dương quay đầu nhìn, ồ, hóa ra là đến giờ nhảy rồi.

"Đi, đi đây."

Đi được nửa đường, bà chợt nhớ ra gì đó, quay lại nói nhỏ: "Ôi chao, cái trí nhớ của tôi. Quên mất việc quan trọng. Tiểu Ninh à, căn nhà của cháu, cuối năm nay dì không thuê nữa đâu. Con trai dì bảo nó mua một căn nhà lớn ở thành phố cho bố mẹ ở, bảo hai ông bà già lên đó sống cho sung sướиɠ. Chú dì bảo không cần, nhưng nó nói tiền đã đóng rồi, không lấy lại được. Vậy nên..."

Ôn Ninh chân thành chúc mừng: "Anh Vương hiếu thảo thật, dì với chú đúng là có phúc."

Dì Dương cười tít mắt, bà thích nhất là nghe người khác khen con trai mình. Con trai bà đúng là hiếu thảo, biết mua nhà lớn cho bố mẹ ở, không giống con trai dì Vương, chẳng những không gửi tiền về mà còn ngược lại xin tiền.

Dì Dương tiếp tục nói: "Chú dì hai ngày nữa là đi, đồ đạc cũng thu dọn xong rồi. Hôm nay gặp cháu là để nói luôn. Vậy thôi, dì đi nhảy đây."

Nói xong, bà nở nụ cười rạng rỡ, tiến vào đội nhảy quảng trường. Tiếng nhạc vang dội khắp nơi, điệu nhảy chính thức bắt đầu.

Chờ dì Dương đi khuất, Sol lập tức bật dậy, chạy như bay về nhà. Ôn Ninh kéo vali, cố gắng bước nhanh để theo kịp bước chân của Sol.

Nhà Ôn Ninh cách quảng trường ba con hẻm nhỏ. Nhìn thấy sắp về đến nhà, đường phố xung quanh cũng không có mấy người, cô dừng lại, thả dây xích của Sol, để nó tự chạy về nhà trước. Cô thật sự không còn sức chạy nổi, đành chậm rãi bước theo sau.

Khi đến dưới tòa nhà, cô lại gặp bà Nguyên, người thuê ở tầng năm. Bà đang đứng dưới lầu đổ rác. Hai người chào nhau rồi cùng lên lầu.

"Tiểu Ninh à, cháu cuối cùng cũng về rồi." Bà Nguyên bám vào lan can cầu thang, chậm rãi nói: "Có chuyện này bà muốn nói với cháu. Nhà bà tháng này không thuê nữa, sắp chuyển đến Dung Thành, nơi đó là thành phố lớn, có lợi cho việc học của cháu gái nhà bà. Chúng nó mua một căn nhà ở đó, bà qua đó giúp trông cháu, nên chỗ này không thuê nữa."

Vừa về nhà đã gặp hai người thuê lâu năm báo không thuê nữa, Ôn Ninh có chút hụt hẫng. Nhưng nghĩ đến họ lựa chọn cuộc sống tốt hơn, cô vẫn vui vẻ chúc phúc: "Vậy chúc cháu gái bà sau này thi đỗ trường đại học tốt nhé!"

"Cảm ơn, cảm ơn." Bà Nguyên chậm rãi leo lên cầu thang.

Ôn Ninh để vali ở tầng hai, giúp bà Nguyên lên lầu. Cửa nhà bà đã mở sẵn, chị Trần đang đứng ở cửa, nhìn thấy họ liền bước tới đỡ mẹ mình một tay.

"Tiểu Ninh à, chúng tôi..." Chị Trần không tự nhiên vuốt tóc sau tai: "Chúng tôi tháng này..."

Ôn Ninh tiếp lời: "Em biết rồi, nhà chị không thuê nữa, bà vừa nói với em rồi."

Chị Trần ngẩn người, gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Vậy em về trước nhé, chị cứ từ từ dọn dẹp." Ôn Ninh gật đầu chào, xoay người rời đi.