Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Chương 2

"Ngoan nào, chúng ta đi đường này, đường này nhanh hơn. Chị không nhanh nhẹn như em, đi không nổi đâu. Hơn nữa, ở quảng trường có thể gặp dì Dương đấy." Ôn Ninh cúi người, mặt mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra điều khiến Sol sợ hãi.

Sol vểnh tai, mắt mở to, nghe đến ba từ “dì Dương” liền hiện rõ vẻ hoảng hốt. Nó lập tức đứng dậy, dẫn Ôn Ninh đi con đường mà cô có thể qua, lại tiếp tục kéo cô chạy nhanh hơn.

Nó không muốn gặp dì Dương. Sự nhiệt tình của bà, Sol thật sự sợ.

Buổi tối là lúc các cụ già tập trung hoạt động nhóm. Tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất vang lên rõ mồn một trong không gian yên tĩnh của quảng trường, khiến các bà các cô quay đầu nhìn.

"Ôn Ninh, Sol!" Từ xa vang lên tiếng gọi nhiệt tình của dì Dương.

Nghe thấy tiếng dì Dương, Sol rùng mình, bước chân nhanh thêm ba phần. Nhưng tiếc là vẫn muộn, đã bị chặn lại.

Dì Dương khỏe mạnh, đi nhanh hơn cả Ôn Ninh, chỉ vài bước đã đến trước mặt họ, chắn ngang đường.

"Ôn Ninh, cháu về rồi à? Cả Sol đáng yêu nữa." Dì Dương cúi xuống, tháo găng tay, hai tay xoa loạn lên đầu Sol. "Sol lại đáng yêu hơn rồi."

Sol ngồi bất động, đôi mắt không còn sức sống, cố gắng thu nhỏ bản thân để dì Dương không chú ý đến nó nữa, mong bà đừng làm rối bộ lông trên đầu nó thêm.

"Vâng, cháu về ăn Tết ạ." Ôn Ninh mỉm cười, quấn dây dắt vài vòng, kéo Sol đến bên người. Sol cọ nhẹ vào chân cô, như muốn nói lời cảm ơn.

"Cháu đấy, lần nào cũng đi chơi lâu như vậy. Không phải dì nói cháu, nhưng cháu còn trẻ, không thể lãng phí thời gian như vậy. Cứ đi chơi mãi thì làm được gì cơ chứ?"

"Cháu có mở siêu thị mà dì."

"Siêu thị nhà cháu năm nay mở được mấy tháng? Cứ suốt ngày đóng cửa đi chơi. Cháu nhìn con trai dì xem, hai đứa lớn lên cùng nhau, giờ nó làm việc ở thành phố lớn, lương mỗi tháng hơn chục triệu. Hồi trước thành tích học tập của cháu không bằng nó, trường học cũng không tốt bằng, nhưng ra ngoài tìm việc chắc cũng được năm sáu triệu. Nếu không, để con trai dì xem ở công ty nó có chỗ cho cháu không, để nó giúp cháu thử nhé?" Dì Dương nhiệt tình nói.

Ôn Ninh đứng tại chỗ, lặng lẽ nghe những lời khuyên bảo đầy tâm huyết của dì Dương, chỉ biết ậm ừ, tai này vào tai kia ra. Đến cuối cùng, đôi mắt cô đột nhiên co lại, cắt ngang lời dì Dương: "Không cần phiền anh Vương đâu ạ, cháu thấy cuộc sống hiện tại cũng ổn. Bố mẹ cháu chẳng phải để lại cho cháu một căn nhà sao, chỉ cần dựa vào tiền thuê nhà là cháu cũng sống tốt rồi."

Dì Dương tức giận: "Cháu ấy à..."

Ôn Ninh nhanh chóng chặn lời bà: "Dì Dương, bên kia đang gọi dì kìa, bên đội nhảy đấy."