Nhà Tôi Có Cánh Cửa Xuyên Thời Không

Chương 4

Chị Trần quay vào nhà, bên trong đồ đạc chất đống lung tung. Con gái đang ngồi làm bài tập nhưng vẫn nghịch ngợm, chồng chị ngồi trên sofa xem livestream, chỉ có mẹ chị là đang vất vả thu dọn hành lý.

Chị Trần đột nhiên cảm thấy bực bội, bước đến vỗ một cái vào vai chồng, quát: "Xem cái gì mà xem, không dọn đồ thì đi dạy con học đi!"

Người chồng đang xem vui vẻ, bị đánh bất ngờ, tâm trạng không thoải mái, đặt điện thoại xuống, đi vào phòng của con gái. Anh ta đập tay xuống bàn, lớn tiếng trút giận lên con bé.

"Chơi cái gì mà chơi, mau học đi. Sắp lên lớp một rồi, nhà chúng ta bỏ bao nhiêu tiền mua nhà ở khu trường học, mà con không học hành tử tế thì xem bố xử con thế nào. Học không ra gì sau này chỉ có nước như Ôn Ninh, mở cái siêu thị sống qua ngày."

Con gái không phải không hiểu gì, liền cãi lại mấy câu: "Chị Ôn còn có tiền thu nhà, cả tòa nhà này là của chị ấy."

"Thế thì sao, thành phố nhỏ như Hoa Thành này, cả tòa nhà còn mấy người thuê. Nhà mình đi rồi, chị ấy chỉ còn nước uống gió Tây Bắc."

"Chị Ôn mỗi năm đi chơi mấy lần, còn mua xe, giàu hơn bố!"

Câu nói của con gái chạm đúng nỗi đau của bố. Nhà họ đến giờ còn chưa đi chơi lần nào, lương mỗi tháng chỉ đủ trả nợ và sống tằn tiện.

"Này, con còn dám cãi à." Người bố giơ tay định đánh.

Chị Trần nghe tiếng ồn trong phòng, đầu như muốn nổ tung, càng thêm khó chịu. Chị ném cả đống sách trên tay xuống đất, phát ra tiếng động lớn, hét lên: "Không học thì ra đây mà dọn đồ! Rảnh rỗi quá phải không, không có việc làm phải không! Ngày mai là chuyển nhà rồi, giờ còn thế này, rốt cuộc các người có định đi không!"

Chị Trần hoàn toàn mất kiểm soát, mắt đỏ ngầu đầy giận dữ.

"Vương Nhiên, con gái tôi nói sai chỗ nào? Ôn Ninh mỗi năm đi chơi mấy lần, còn mua xe, có cả tòa nhà, mở siêu thị, chỗ nào không tốt!"

Bé gái vui vẻ, mình nói đúng mà.

Nhưng ngay sau đó, con bé cũng bị mẹ mắng.

"Vương Nhan, con rất ngưỡng mộ cuộc sống của Ôn Ninh à?"

Niếp Niếp - tên ở nhà của Vương Nhan - nhìn mẹ đang giận dữ, miễn cưỡng lắc đầu như cái trống lắc.

"Đúng thế, Ôn Ninh như vậy là không có tương lai, sống qua ngày, không có chí hướng. Chúng ta phải vào thành phố lớn học tiểu học tốt, lên cấp hai cấp ba tốt, thi vào đại học tốt, cuối cùng kiếm được công việc tốt, hiểu không?"

Niếp Niếp nửa hiểu nửa không gật đầu.

"Được rồi, mau lại đây cùng dọn dẹp."

Chị Trần vừa ra lệnh, bố và Niếp Niếp ngoan ngoãn như con chim cút, nghe lời dọn dẹp đồ đạc của mình.

Chỉ có bà Nguyên nhỏ giọng phản bác, "Ngày xưa Ôn Ninh thi đỗ đại học tốt, chỉ là lúc tốt nghiệp, ba mẹ con bé đột ngột xảy ra chuyện, con bé mới về đây và ở lại mãi không rời đi."

Chị Trần nghe thấy mẹ mình lẩm bẩm, nghi hoặc nhìn sang, "Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

Bà Nguyên ngước lên nhìn con gái: "Không có gì." Rồi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.

Thôi thì đừng làm phiền cơn "hăng máu" của con gái nữa.