Triệu Tĩnh Nghi thấy con gái lộ ra vẻ mặt khó coi, còn tưởng con gái đang trách mình vô dụng, bà ấy cúi đầu đến mức sắp vùi vào cổ.
Bà cụ Lưu ngây người trong chốc lát, sau đó giận tím mặt.
Trong nhà này chưa ai dám phản kháng bà ta.
“Con tiểu tiện nhân!”
“Mày là cái thá gì chứ? Nếu không phải bà đây nhân từ thì mày đã chết trong bô tiểu từ tám trăm năm trước rồi! Mày còn dám mắng bà? Hôm nay bà sẽ cho mày biết thế nào là trưởng bối!”
Bà ta vừa chửi vừa tìm đồ gì đó trong tay để dạy dỗ con bé sao chổi này một trận.
Kim Đậu Đậu lật lại ký ức của nguyên chủ, bỗng bật cười to.
Ánh mắt cô quét qua bà cụ Lưu, mang theo vài phần giễu cợt: “Có người nào đó tám tuổi bị bán vào nhà đàn ông, ban ngày làm trâu làm ngựa, ban đêm hầu hạ giường chiếu.”
“Thế mà còn bị chê gầy như que củi.”
“Bảo sao lão Kim chết sớm kia chẳng thèm để mắt đến.”
“Lúc bị lão Kim chê không đủ dâʍ đãиɠ, sao bà không tè luôn vào chăn đi?”
Kim Đậu Đậu vừa nói vừa đánh giá bà cụ Lưu từ đầu đến chân, tặc lưỡi một cái đầy ẩn ý: “Chậc chậc chậc…”
Bốn chữ chế giễu chua ngoa được thể hiện đến mức nhuần nhuyễn.
Bà cụ Lưu bị đâm trúng tim đen, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chuyện bà ta bị bán làm dâu nuôi từ nhỏ và bị lão Kim khinh thường, trong thôn ai ai cũng biết.
Đó là nỗi đau lớn nhất đời bà ta!
“Con tiện nhân! Xem bà có xé rách miệng mày không!”
Bà ta tức giận lao ra ngoài, tiện tay vớ một cây chổi cao lương rồi xông vào.
Vung chổi lên, nhắm thẳng vào đầu Kim Đậu Đậu mà quật!
Ánh mắt đầy oán độc, động tác tàn nhẫn, cứ như Kim Đậu Đậu là kẻ thù gϊếŧ ba bà ta vậy!
Kim Đậu Đậu không tránh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà cụ Lưu lao tới.
Theo bản năng, cô nhắm chặt mắt.
Sau đó, chỉ nghe “bốp” một tiếng, gậy đánh vào da thịt.
Nhưng cơn đau trong dự liệu lại không ập đến.
Kim Đậu Đậu mở mắt ra, mẹ của nguyên chủ – Triệu Tĩnh Nghi – giống như một thân cây lớn chắn trước mặt cô, thay cô hứng trọn một gậy.
Bà cụ Lưu lại giơ chổi lên lần nữa, lần này nhắm thẳng vào đầu Triệu Tĩnh Nghi.
Kim Đậu Đậu dồn hết sức như thể lúc đi vệ sinh bị táo bón, dùng cả tay chân, vèo một phát lao tới.
Với trọng lượng của cô hiện tại, bà cụ Lưu bị húc bay thẳng ra ngoài, bụi đất bốc lên mịt mù!
Kim Đậu Đậu chẳng buồn quan tâm bà già bị hất văng, vội vàng lao tới đỡ Triệu Tĩnh Nghi.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Triệu Tĩnh Nghi vội vàng lắc đầu.
Bà ấy cảm thấy may mắn, thà để gậy đánh vào mình còn hơn là đánh vào đầu con gái.
Sau đó, bà ấy chật vật bò dậy, định đi đỡ mẹ chồng.
Dù sao đối phương là trưởng bối, chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng của con gái bà ấy sẽ bị hủy hoại.
Kim Đậu Đậu lập tức hiểu ý của bà ấy.
Nhưng cô nuốt không trôi cục tức này!
Từ ký ức nguyên chủ, cô biết bà già chết tiệt kia căn bản không coi nhà họ là người.