Xuyên Không Về Những Năm 70, Cô Đánh Bay Tất Cả Mọi Người!

Chương 5

Thậm chí còn thua cả súc vật.

Chưa từng cho họ chút mặt mũi nào!

Cô còn nghi ngờ không biết ba ruột của mình có phải con ruột bà ta không!

Điều đáng hận nhất là…

Nếu không phải do bà ta sinh ra cái tên khốn nạn kia thì cô cũng đâu có xuyên đến cái xó quỷ quái này!

Còn bị ép thành một con béo hai trăm cân!

Nhịn một giây, buồng trứng lão hóa.

Nhịn một bước, tuyến vυ' tăng sinh.

Kim Đậu Đậu bước thẳng về phía bà cụ Lưu, bụi đất dưới chân cảm nhận được sát khí của cô mà run rẩy bay lên.

Bà cụ Lưu nhìn thấy Kim Đậu Đậu giống như sát thần giáng thế, vẫn cố giả bộ ra dáng trưởng bối, hùng hổ quát: “Tao là bà nội mày!”

Kim Đậu Đậu cười lạnh: “Tao là ông nội mày!”

Giờ phút này, cô giống như Võ Tắc Thiên mất chồng, mất sạch lý trí!

“Đồ con gái vô dụng… Mày… Dừng tay… Đồ súc sinh… Mày… Gϊếŧ người rồi… Cứu mạng…”

Trong phòng vang lên tiếng tát bôm bốp, xen lẫn với tiếng chửi rủa đứt quãng.

Bà cụ Lưu càng chửi, Kim Đậu Đậu ra tay càng nặng.

Cuối cùng, bà ta bị đánh đến mức không dám hé răng.

Kim Đậu Đậu thương tiếc nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ và cảnh cáo nhìn bà cụ Lưu: “Lần sau tôi mà nghe thấy bà còn dám nhiều chuyện nữa là tôi xé nát cái mồm chó của bà đấy!”

Nói rồi, cô đá mạnh một phát vào bà cụ Lưu, hung dữ quát: “Cút qua xin lỗi mẹ tôi!”

Bà cụ Lưu xụi lơ trên mặt đất, cả người chật vật không chịu nổi, khuôn mặt sưng vù như đầu heo chỉ còn lại đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, hằn học nói: “Bảo tao xin lỗi con gà mái già không đẻ trứng đó? Không đời nào!”

Xưa nay đã quen thói hống hách, bắt bà ta xin lỗi con dâu, thà bảo bà ta chết còn dễ chịu hơn!

Kim Đậu Đậu hừ lạnh: “Mẹ tôi không phải gà, tất nhiên không đẻ trứng.”

“Không như bà, kêu gà gào vịt, phát tiết thì lăn vào chuồng gà mà tìm chồng gà của bà cưỡi đi!”

Vừa mắng, Kim Đậu Đậu vừa vung tay, bàn tay mũm mĩm đặt lên mặt bà cụ Lưu so đo một hồi, gương mặt đầy vẻ hung dữ.

Bà cụ Lưu hoảng sợ, mặt nóng rát, đau đớn nhắc bà ta nhớ đến nỗi nhục vừa rồi.

Bà ta vừa mở miệng định mắng chửi, lập tức bị một cái tát giòn giã làm câm miệng.

Ngay sau đó, phần thịt mềm bên hông cũng đau nhói khiến bà ta hét thảm một tiếng.

“Oái… Á… Oa oa…”

Đúng vậy, Kim Đậu Đậu sợ đánh vào đầu bà ta mạnh quá sẽ làm tổn thương não, thế nên chuyển hướng ra tay nơi khác.

Cô ta dùng cả hai tay nhéo chặt phần thịt mềm bên hông bà cụ Lưu, xoay một bên theo chiều kim đồng hồ, bên còn lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.

Bà cụ Lưu đau đến mức tru tréo.

“A… Ui da… Oa oa…”

Kim Đậu Đậu bị tiếng kêu ồn ào đến đau đầu, liền giáng một cái tát vào miệng bà ta, giọng lạnh lùng: “Bà sủa cái gì mà sủa, câm miệng lại cho ông đây!”

Không chút nương tay, bà cụ Lưu lập tức cảm thấy cả người lạnh toát.