Xuyên Không Về Những Năm 70, Cô Đánh Bay Tất Cả Mọi Người!

Chương 3

Cô lập tức nghẹn họng.

Cái này… Hình như chẳng khác gì khiêng lợn hết? (ノ ○ Д ○)ノ

Mà hình như đây đã là lần thứ tư trong tháng này cô đè gãy giường rồi!

Kim Đậu Đậu: “…”

Ừm… Bất ngờ thật đấy.

Ngay lúc Kim Đậu Đậu còn đang suy nghĩ con người sao có thể béo đến mức này?

Thì giọng nói chua ngoa, sắc bén của bà nội nguyên chủ vang lên bên tai: “Con mụ béo chết tiệt đó lại làm gãy giường nữa đúng không? Ôi chao, con đàn bà đáng chém ngàn đao! Thằng hai nhà ta số khổ quá, cưới phải con gà mái không đẻ, đẻ ra đứa con gái vô tích sự!”

Phản ứng đầu tiên của Kim Đậu Đậu: Bà già này chửi hay đấy!

Một câu chửi nguyên cả ba người trong nhà.

Nếu không phải chửi cô thì cô đã bắn tim cho bà ta rồi.

Nhưng chửi cô thì không được!

Người phụ nữ lên tiếng trước: “Mẹ, Đậu Đậu nó không phải…”

Con gái vô tích sự.

Bà cụ Lưu (bà nội nguyên chủ) tức giận đi vào, đẩy người phụ nữ ra xa: “Không đến lượt cô nói chuyện, cút sang một bên!”

Người làm ruộng, sức tay không cần phải nói.

Người phụ nữ gầy gò bị đẩy mạnh, ngã rầm xuống đất.

Rồi đối diện với Kim Đậu Đậu trong cái hố giường.

Bà cụ Lưu thấy vậy thì được đà lấn tới, ho khạc hai cái rồi phun thẳng một bãi đờm vàng xanh vàng xanh lên người phụ nữ, chửi: “Phì— Hai con phế vật vô dụng, chết sớm đi!”

Kim Đậu Đậu bịt miệng suýt nôn.

“Bộ não còn chưa to bằng hạt dưa, bà mà cũng xứng nói chuyện với tôi à?”

Kim Đậu Đậu cảm thấy ngồi trong hố không tiện để thể hiện khí chất.

Cô hô lên: “Mẹ, kéo con dậy!”

Cô không tin mình không chửi lại con mụ già mắt xếch này, cô phải làm cho bà ta suy nghĩ lại về cuộc đời!

Bà cụ Lưu từ trước đến nay chưa từng bị ai chỉ mặt mắng chửi, huống hồ người chửi còn là con bé mà bà ta vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ.

Bà ta lập tức ngây ra như phỗng.

Người phụ nữ tên Triệu Tĩnh Nghi cũng đờ người.

Nghe con gái gọi, Triệu Tĩnh Nghi len lén liếc nhìn mẹ chồng.

Con gái bà ấy ngầu quá đi!

Triệu Tĩnh Nghi lặng lẽ bò dậy, chạy đến trước mặt con gái, hì hục hết nửa ngày, cuối cùng Kim Đậu Đậu cũng nhích mông một chút.

Chỉ một chút xíu thôi.

Triệu Tĩnh Nghi mệt đến mức thở không ra hơi, khuôn mặt đầy vẻ tự trách.

Kim Đậu Đậu ngơ ngác giơ hai tay lên, trước mắt cô là mười ngón tay mũm mĩm, không có lấy một khe hở.

Lúc giường sập xuống, cô đã đoán nguyên chủ có thể hơi… Thừa cân.

Nhưng cô không để ý lắm, nghĩ rằng béo thì cũng đáng yêu, hơn nữa thời đại này có thể ăn béo cũng là một phúc phận.

Nhưng khi nhìn thấy ngón tay dính chặt không kẽ hở, Kim Đậu Đậu đứng hình tại chỗ.

Cô suýt nghẹn thở!

Kiếp trước, cô chỉ là một cây đậu non gầy nhẳng, một cơn gió lớn có thể cuốn cô lên sát cánh cùng mặt trời.

Giờ thì thành một quả núi không một khe hở.

Kim Đậu Đậu muốn khóc mà không có nước mắt.

Cô thà chết quách còn hơn.