Trò Chơi Sinh Tử

Chương 7: Trắng đêm

Những tưởng chỉ toàn là bi quan, thế nhưng trong dòng người, một cô gái có mái tóc vàng khẽ thì thầm, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn lên màn hình ti vi: “Không cần những thứ đó, vì tôi sẽ dùng trí thông minh để thoát khỏi đây. Các người cứ chờ xem.”

Khi lệnh tiến vào trò chơi vang lên, mọi người đều chần chừ, nhưng vẫn bị tiếng còi thúc giục mà bước từng bước về phía cánh cửa. Trong không gian mờ ảo, Hạnh An cố gắng đi thật chậm, sau đó khẽ kéo tay áo Nhất Phong lại, mắt đong đầy lo lắng và sợ hãi.

Cô nói nhỏ, giọng run rẩy: “Nhất Phong, anh là sát thủ của đội 1... nếu như phải gϊếŧ em thì làm sao?”

Nhất Phong khẽ mỉm cười, đôi mắt kiên định, nắm chặt lấy tay cô như một lời hứa vững chãi: “Yên tâm, Hạnh An, anh sẽ bảo vệ em. Vào thôi.”

Đôi mắt của Nhất Phong không biết nói dối, ít nhất thì bây giờ cô tin điều anh hứa là sự thật.

Hạnh An cắn chặt môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Em tin anh”, rồi đi theo phía sau đoàn người.

***

“Bây giờ, chúng tôi sẽ đưa các bạn đến từng phòng riêng để Người Hoán Đổi lựa chọn Người Đỏ. Đội 1 đứng ở các ô trắng, đội 2 đứng ở các ô màu cam.”

Giọng nói của người áo đen vang lên như một mệnh lệnh không thể kháng cự. Tất cả người chơi đều nhanh chóng làm theo.

“Đèn sẽ tắt và mỗi người sẽ bị đưa đến một phòng riêng. Sau khi Người Đỏ được chọn xong các bạn sẽ có 1 đêm để nghỉ ngơi. Sáng mai, sau khi tất cả người chơi tham quan địa hình 60 phòng trong vòng 6 tiếng, sát thủ và cảnh sát sẽ được đem đến phòng Hội Nghị để gặp Người Hoán Đổi trong một tiếng. Sau đó, trò chơi bắt đầu, tất cả sẽ được đưa đến hành lang và có 10 phút để thực hiện tìm chỗ trốn khỏi kẻ g.iết người. Mục tiêu chung là sinh tồn, tìm và đánh bại người chơi từ đội khác."

"Nhớ rằng, chỉ có cách hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời khỏi đây.”

Ánh đèn bỗng chớp tắt vài lần, rồi cả hội trường chìm vào bóng tối mịt mù. Những tiếng thở nặng nề, nhịp tim dồn dập của mọi người hòa vào nhau, tạo nên bầu không khí đầy sợ hãi và căng thẳng.

Trong bóng tối, tiếng lọt hố rầm rập vang lên khi từng người đã được đến phòng chơi ngẫu nhiên. Khi cánh cửa phòng ra, mỗi người chơi chỉ còn lại một mình với không gian lạnh lẽo và ánh nền len lỏi trong căn phòng. Trong sự im lặng, âm thanh nhỏ nhất cũng trở nên đáng sợ, chạm thấu tâm can.

Hạnh An ngồi co ro trong góc phòng, đôi mắt dần quen với cảm giác sợ hãi. Cô cẩn thận kiểm tra xung quanh, nhận ra căn phòng này thiết kế rất giống bới phòng bếp, khi bật thử bếp ga, quả nhiên ga đã bùng lên.

"Thì ra là vậy, 60 phòng chơi sẽ liên quan tới cuộc sống sao?"

Hạnh An nheo mắt, sau đó không kìm được nghĩ về Nhất Phong.

"Anh Nhất Phong, hy vọng chúng ta sẽ sống tới cuối cùng, hy vọng... anh sẽ không phản bội em."

***

"Good morning. Đêm qua ngủ ngon chứ?"

Thấy hình ảnh của người áo đen trên tivi nhỏ, cả hội trường không ai dám lên tiếng.

Cũng là đương nhiên, vì nếu bạn biết ngày mai có thể mình sẽ phải ch.ết thì liệu bạn dám ngủ hay không? Đa số người chơi đều có đôi mắt thâm quầng, người thì phờ phạc như mất hồn, người thì cảm giác như đã sụt mất mấy cân thịt.

Người áo đen vẫn oang oang cái giọng: "Bây giờ các bạn sẽ được đi tham quan 60 phòng trong 6 tiếng. Bây giờ là 8 giờ 30, sáng hôm nay sẽ đi tham quan 30 phòng, buổi chiều sẽ đi tiếp 30 phòng còn lại. Tuyệt đối, không được manh động g.iế.t nhau ngay lúc này. Khi nào phát hiệu lệnh màu đỏ trò chơi mới bắt đầu. Người chơi đã nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Bên ngoài, trời vẫn còn sớm, nhưng trông qua lớp cửa kính có thể thấy màn sương dày đặc bao phủ lấy khu vực, khiến ánh sáng yếu ớt càng trở nên lạnh lẽo. Xung quanh toàn là núi, 60 căn phòng được bố trí như một mê cung rộng lớn trên mảnh đất dài hàng ngàn héc-ta.

"Bây giờ các bạn sẽ được đi tham quan 60 phòng trong 6 tiếng. Hãy đi ra khỏi cửa kính này và đi thẳng tới lối đi."

Hắn nói, từng chữ một như đánh vào tâm trí người nghe, làm tăng thêm áp lực vô hình nặng nề.

"Hiện tại là 8 giờ 30, sáng hôm nay sẽ đi tham quan 30 phòng, buổi chiều sẽ đi tiếp 30 phòng còn lại."

Ngừng lại một chút, hắn thông qua camera liếc nhìn từng khuôn mặt một cách chậm rãi, ánh mắt vô cảm và sắc lạnh: “Tuyệt đối, không được manh động gi.ế.t nhau ngay lúc này.”

Từng chữ “gi.ế.t nhau” phát ra như một nhát dao đâm thẳng vào tim mọi người.

"Khi nào phát hiệu lệnh màu đỏ, trò chơi mới bắt đầu. Người chơi đã nghe rõ chưa?"