Đằng xa, một cô gái đang cố gắng cạy khoá cửa, nhưng chỉ sau vài động tác, đèn trong hội trường đột ngột tối sầm. Đến khi ánh sáng bật lên, cô gái đã ngã xuống sàn, một vết máu đỏ sẫm từ bả vai khẽ loang ra. Những người xung quanh kinh hoàng nhìn cô ngồi yếu ớt ôm vai, mắt mở to trừng trừng. Một số người hoảng hốt ôm miệng, cố ngăn tiếng nấc vì sợ.
Người áo đen dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua từng người: “Bất kỳ ai cố gắng bỏ trốn hoặc phá vỡ luật chơi, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn. Lối ra đã bị khóa rất chặt. Các bạn chỉ có một con đường duy nhất là chơi đến cùng và giành lấy chiến thắng.”
“Thực sự không rút lui được sao?” Một người đàn ông trung niên thì thầm với giọng hoang mang.
Nhất Phong vẫn nắm chặt tay, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự căng thẳng. Anh đã biết trước, ăn tiền của người khác rất khó, tuy nhiên khi trải nghiệm thật thì đúng là hơn cả sức tưởng tượng.
Hạnh An đứng đối diện cũng không khỏi run rẩy bàn tay khi nhìn vào ánh mắt cương nghị của anh. Ánh mắt của Nhất Phong như đang cố gắng trấn an cô rằng: “Không sao đâu, Hạnh An, có anh ở đây rồi.”
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, như âm thanh từ dưới địa ngục truyền vào:
“Vì các bạn đều đã chấp nhận tham gia trò chơi này nên nếu ai có ý định rút lui, không chỉ bản thân, mà toàn bộ người chơi sẽ phải trả giá bằng mạng sống.”
Một tiếng “đùng” lạnh gáy vang lên, như nhấn mạnh thêm sự nghiêm trọng của lời nói.
“Sú.ng đã lên nòng, chỉ cần lùi một bước, nó sẽ hướng về kẻ hèn nhát đó.”
Một cô gái run rẩy trả lời: “Được rồi, tôi... tôi sẽ chơi...”
Một người khác lên tiếng, nửa bất lực nửa như tự an ủi: “Đúng là 100 tỷ không dễ gì kiếm được. Ván đã đóng thành thuyền, giờ rút lui cũng đâu có đường thoát... Tôi cũng đành chơi.”
Trong không gian tối tăm, ai đó lẩm bẩm một cách trầm mặc nhưng kiên quyết: “Không còn cách nào khác... chúng ta buộc phải sống sót... cùng nhau.”
"Phải, cùng chơi... Mọi người cùng chơi."
Hội trường như một đàn cún con đã bị khuất phục. Giọng nói người áo đen đầy thỏa mãn đáp lại, hắn khẽ cười nham hiểm: “Ngoan lắm! Tất cả mọi người đều phối hợp rất tốt.”
Ngay sau đó, từng chiếc hộp lớn bỗng từ từ trồi lên từ mặt sàn, nắp bật mở, hiện ra những bộ trang phục kỳ lạ.
Giọng nói kia tiếp tục giải thích, không một chút cảm xúc:
“Người chơi đội 1 mặc áo trắng, sát thủ sẽ đeo thêm găng tay và mũ đỏ, cảnh sát đội mũ xanh dương và găng tay đỏ. Người chơi đội 2 mặc áo cam, sát thủ và cảnh sát cũng đeo thêm mũ và găng tay như đội 1. Người Hoán Đổi sẽ mặc áo màu tím.”
Những bộ trang phục này đều toát lên vẻ rợn người.
“Tất cả hãy mặc vào. Trong áo của mỗi người chơi sẽ có vài chức năng đặc biệt như: 1 - cảm ứng số người chết, 2 - hiển thị dấu chân sát thủ, 3 - mở ra cánh cửa bí mật thời hạn 2 tiếng để che dấu bản thân, 4 - 1 khẩu súng chứa viên đạn duy nhất để phòng thân, 5 - 1 chiếc camera máy bay. Đương nhiên, tùy vào 10 người may mắn mới có được 10 chiếc áo chứa các chức năng đó, mỗi chiếc chỉ có 1 chức năng duy nhất trong số 5 chức năng ta đã nói.”
Tất cả đều đều chậm rãi lấy áo về.
Một lúc sau, tiếng kêu vui mừng từ đâu đó bỗng thốt lên: “Áo của tôi có fly cam này. May mắn thật!”
Một người khác cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Tôi có súng, ôi lạy chúa, cảm ơn đã phù hộ con…”
Nhưng niềm vui không kéo dài lâu. Một vài người chơi khác lẩm bẩm trong vô vọng:
"Mẹ nó, ông đây không có thứ trang bị gì cả."
“Không có trang bị gì… chỉ còn cách chờ ch.ế.t thôi.”