Người áo đen trong màn hình không trả lời, chỉ mỉm cười mỉa mai, rồi nghiêm giọng: “Red Man sử dụng quy tắc rất công bằng. Sau khi phân bố rõ vai trò chơi, các người chơi sẽ được đưa đến 60 căn phòng khác nhau, toàn bộ đèn trong quá trình đó sẽ tắt hết. Hai Người Hoán Đổi sẽ âm thầm đi vào 2 phòng để chọn 4 Người Đỏ thuộc đội mình. Người Đỏ được chọn sẽ chỉ là người chơi bình thường, không phải là sát nhân hay cảnh sát của đội khác. Sau đó, toàn bộ người chơi sẽ được đi tham quan 60 phòng trong vòng 6 tiếng để nắm chắc bản đồ chơi. Tiếp đến, 2 tiếng trôi qua, những sát thủ và cảnh sát của 2 đội sẽ được đưa đến đại sảnh để gặp 2 Người Hoán Đổi để nhận gợi ý chi tiết về 4 Người Đỏ được chọn. Như vậy thì sẽ không vô tình gi*t phải Người Đỏ.”
“Nói vậy thì còn nghe được.”
Một người trong đám đông thì thầm, như đang tự trấn an bản thân.
“Bây giờ, chúng ta sẽ xếp lại đội. Ngoại trừ các sát thủ, cảnh sát và Người Hoán Đổi, hãy chia làm 2 hàng riêng biệt, đảm bảo cân đối số người giữa 2 đội.”
Tất cả mọi người dần xếp thành hai hàng, nín thở đợi chờ.
Người áo đen lại bắt đầu quay số, từng con số vang lên trong tiếng đếm lạnh lẽo:
"Số 1 tới 29 tập hợp - đội 1."
"Số 30 tới 60 tập hợp - đội 2."
“Cảnh sát Hạo Thiên thuộc đội 1.”
“Sát thủ Thiên An, đội 1.”
“Sát thủ Nhất Phong, đội 1.”
“Cảnh sát Lý Lâm thuộc đội 2.”
“Sát thủ Minh Nhi, đội 2.”
“Sát thủ Bạch Hào, đội 2.”
Khi danh sách hoàn thành, người dẫn trò chơi tiếp tục: “Đội 1 của các bạn sẽ có cảnh sát Hạo Thiên, sát thủ Thiên An, Nhất Phong. Đội 2 sẽ có cảnh sát Lý Lâm, sát thủ Minh Nhi, Bạch Hào.”
Hạnh An đứng ở hàng của đội 2, lòng không khỏi lo lắng nhìn về phía Nhất Phong, anh ở trong hàng ngũ đội 1.
Hai người trao nhau ánh mắt lo âu, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thành lời. Sao rõ ràng là người yêu mà lại thành kẻ thù của nhau thế này? Thật trớ trêu.
“Đội 1 và đội 2 sẽ đi gi*t lẫn nhau. Đội 3 sẽ tìm cách để kẻ gϊếŧ người đội khác làm cho mình bị thương để giành chiến thắng. Đội nào còn nhiều người sống sót hơn sẽ giành được phần thưởng. Lưu ý, cảnh sát chỉ được gi*t sát thủ. Sát thủ có thể gi*t cảnh sát và người chơi. Và tuyệt đối, không được gi*t người chơi cùng đội, chỉ gϊếŧ người của đội khác. Mỗi cảnh sát sẽ được cung cấp 1 khẩu s*ng và 5 hộp đ.ạ.n, một chiếc dây thừng, một áo chống đạ.n. Mỗi sát thủ sẽ được cung cấp một con da.o, một tha.nh kiế.m, một dây thừ.ng và một áo chống đ.ạn.”
Đột nhiên, cô gái ở đầu hàng run rẩy hỏi, giọng nghẹn ngào: “Khoan đã. Sao lại có áo chống đ.ạn và s.ú.ng...?"
Có vẻ như mọi người đã nhận ra điều gì đó sai sai, hét lên trong hoảng loạn: “Chẳng lẽ là s.ú.ng thật sao?”
Vậy là chuyện gi*t người không phải giả ư? Nếu thế thì người áo đen an ủi họ bình tĩnh để làm cái gì chứ!
Người dẫn chương trình dứt khoát trả lời, giọng như tảng băng: “Chính là thật.”
Lời nói vừa dứt, tiếng hét kinh hoàng của những người chơi vang lên khắp hội trường.
Aaaa!
Tiếng la hét không ngừng vang lên, mọi người bàng hoàng, vừa hoảng sợ vừa hoang mang. Một số người cố chạy về phía lối ra, nhưng ngay lập tức, một loạt âm thanh đóng chặt cửa va vào nhau khiến tất cả dừng bước. Các lối ra đã bị khóa chặt, không còn đường thoát.
"Không, mình không thể ở lại đây!" Một cô gái run rẩy nắm lấy cánh tay bạn mình, ánh mắt đẫm lệ.
"Chúng ta bị nhốt rồi sao? Đây đích thị là cơn ác mộng…"
"Làm sao chúng tôi có the gi*t người thật được?” Một giọng nói tuyệt vọng vang lên.
Người áo đen vẫn mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo và hiểm ác: “Không gi.ết, thì bị gi.ết. Luật chơi Red Man, chính là vậy.”