Trò Chơi Sinh Tử

Chương 4: Bi kịch

"Tôi đứng trước cho."

Mọi người đều vui vẻ tiến lên, xếp thành hàng, không khí vui vẻ nhưng u ám đến ngột ngạt. Một cảm giác như có một cặp mắt vô hình đang theo dõi nhất cử nhất động của từng người.

Nhất Phong nắm lấy tay Hạnh An lần nữa, đôi mắt anh đầy nghi ngờ và lo lắng: “Hạnh An… anh không biết trò chơi này sẽ dẫn mình đi đâu, nhưng hy vọng, em đừng rời xa anh.”

"Em hứa với anh."

Từng người tiến lên, tay run rẩy bốc những lá thăm từ chiếc hộp đỏ. Ánh mắt của họ lộ rõ sự bất an.

Tất cả phiếu đã vào tay người chơi. Mọi người xem qua tờ phiếu đều cau mày, hình như không ai hiểu nó là gì.

“Ai là Sát thủ?”

Giọng nói dõng dạc của người dẫn trò chơi khiến tất cả giật mình, ai nấy đều ngước lên nhìn.

"Tôi."

"Tôi ạ."

"Là tôi."

Chầm chậm, hai cô gái và một chàng trai bước lên, ánh mắt đầy ngượng ngùng và sợ hãi.

Bất ngờ, Nhất Phong cũng bước lên phía trước, biểu cảm căng thẳng nhìn sang Hạnh An.

Cô bàng hoàng: “Nhất Phong… không lẽ... anh…”

Anh gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng: “Anh không nghĩ là lại rơi vào vai này…”

“Ai là cảnh sát?”

Người áo đen trong màn hình tiếp tục, hai chàng trai có cơ bắp lực lưỡng tiến lên, ánh mắt cương nghị.

"Là chúng tôi."

Người dẫn trò chơi nhìn khắp căn phòng, mỉm cười bí ẩn: “Tốt lắm. Sáu người các bạn chính là những người được chọn đảm nhận sứ mệnh đi săn trong trò chơi Red Man này.”

Hắn dừng lại, như để tăng thêm phần căng thẳng, rồi lên tiếng tiếp: “Trò chơi sẽ chia làm ba đội, đội 1 và 2 mỗi đội có 29 người.”

Một người trong đám đông không kìm được thắc mắc: “Khoan đã. Nếu vậy thì chỉ có 58 người, đội thứ ba có 2 người sao? Ít người như vậy liệu có công bằng không?”

Ánh mắt người dẫn trò chơi sắc bén quét qua, ánh sáng từ đèn chiếu lên gương mặt hắn, khiến biểu cảm trông càng thêm lạnh lẽo và khó hiểu. Hắn ta cười nhẹ, một nụ cười đầy ẩn ý:

“Yên tâm đi. Đội thứ 3 sẽ có 6 người, 2 người công khai, 4 người bị ẩn danh tính. Bốn người bị ẩn danh tính này sẽ do 2 người chơi công khai đó lựa chọn trong bí mật, ngoại trừ họ thì không ai được biết danh tính người chơi đã bị ẩn.”

Ẩn danh tính... Thật hack não!

“Vậy thì đội thứ 3 mạnh quá rồi.” Một người thốt lên, giọng nói xen lẫn sự phẫn uất và lo lắng.

Màn hình lớn trên sân khấu bất ngờ bật sáng, một dãy số quay liên tục rồi ngừng lại ở hai con số rõ ràng.

“Ở đội thứ 3, 2 người chơi công khai sẽ là số 31 và số 56, 2 người này có vai trò làm Người Hoán Đổi. Đội thứ 3 là đội bất tử, vì vậy sát thủ và cảnh sát của đội khác tuyệt đối không được "gi*t" họ. Nếu gi*t phải đội thứ 3, toàn bộ đội 1 và 2 sẽ thất bại, đội 3 giành chiến thắng.”

“Khoan đã, thưa ngài, gi*t... người, người thật... sao?” Giọng ai đó vang lên, đầy hoảng sợ.

“Cái này là đùa đúng không?”

“Đây là trò chơi thực tế ảo mà, đúng chứ?”

Một giọng khác xen vào, hy vọng đây chỉ là một trò chơi vô hại.

Chắc hắn đang nói tới dùng sú.n.g đồ chơi rồi!

Nhưng người dẫn trò chơi chỉ lạnh lùng bảo: “Hãy nghe hết đã.”

Sự im lặng ch*t chóc bao trùm khắp căn phòng.

Chắc là họ nghĩ sai rồi! Hy vọng là vậy.

“Người Hoán Đổi sẽ chọn ra 4 người bất kỳ trong đội 1 và 2 để gia nhập đội mình trong bí mật. Bốn người chơi ẩn danh tính của đội 3 được gọi là Người Đỏ. Như vậy, đội 3 sẽ bao gồm 2 Người Hoán Đổi đã công khai và 4 Người đỏ chưa biết danh tính thuộc 2 đội còn lại.”

Một tiếng thở dài tuyệt vọng vang lên từ trong đám đông, có người bắt đầu lo lắng.

“Nếu chơi như vậy thì đội 3 có lợi thế lớn rồi. Bởi vì chúng tôi đâu biết Người đỏ là ai?”