Trò Chơi Sinh Tử

Chương 3: Start

Nhất Phong suy nghĩ và đáp: "Với người khác, có lẽ là tiền bạc, địa vị là tất cả. Nhưng với anh, em chính là tất cả.”

Trái tim cô xao xuyến.

Hạnh An bị câu ngọt ngào của anh làm cho nở nụ cười bẽn lẽn: “Em cũng vậy, anh... là tất cả của em.”

Chưa vui vẻ được vài giây, Nhất Phong đã bày ra biểu cảm lo lắng:

“Nhưng mà, Hạnh An. Điều anh lo lắng là, nếu cái trò chơi này bắt buộc anh đánh đổi cả em thì phải làm sao?”

Cô khựng cả người, hình như chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng rồi cô tự trấn an mình, lắc lắc cái đầu: “Sẽ không đâu. Em sẽ không buông tay anh, anh cũng không buông bỏ em, vì vậy chúng ta sẽ không ai phải đánh đổi đối phương cả.”

“Em chắc chắn sẽ không từ bỏ anh sao?”

"Đúng!"

“Được, vậy thì chúng ta cùng bấm nút đi.”

“Ưm…”

Hai người cùng cầm chiếc hộp, một tay giữ lấy tấm thẻ đỏ, một tay giữ lấy cái nút màu đen, ánh mắt phức tạp xen lẫn lo lắng.

Tách.

Red man - Game start.

***

“Chào mừng tất cả mọi người đã đến với Red Man.”

Trên màn hình tivi chính giữa sảnh, người dẫn trò chơi mặc áo đen che phủ toàn mặt lên tiếng, giọng nói trầm vang như từ sâu thẳm vọng về, khiến tất cả hội trường đều cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Ánh đèn bật lên, chiếu sáng từng khuôn mặt, làm lộ rõ biểu cảm đa dạng từ ngỡ ngàng, hồi hộp đến sợ hãi.

“Để cảm ơn sự tham gia của 60 người chơi ngày hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người. Hãy kiểm tra điện thoại của mình; mỗi người đã được chuyển vào tài khoản 100 triệu đồng. Trong vòng 5 phút, các bạn có thể tự do chuyển số tiền này cho bất kỳ ai, sau đó chúng tôi sẽ thu hồi điện thoại của tất cả người chơi để đảm bảo tính bảo mật cho trò chơi này.”

Cả khán phòng rộ lên những tiếng xì xào, thi nhau kiểm tra điện thoại. Khi xác nhận món tiền đó thực sự tồn tại, một vài người hét lên kinh ngạc:

“100 triệu? Thật sao! Tôi thực sự có 100 triệu rồi?”

“Bây giờ tôi giàu rồi, không muốn chơi nữa có được không?”

Không ngờ lại có người thốt lên được câu như vậy.

Người dẫn chương trình lạnh lùng đáp lại, không chút biểu cảm: “Một khi đã nhận tiền, tuyệt đối không thể rút lui khỏi trò chơi.”

Nhất Phong nhìn sang Hạnh An, ánh mắt đầy cảnh giác: “Em tính sao với số tiền này?”

Hạnh An lắc đầu, có chút rùng mình, giọng ngỡ ngàng: “Giống như một giấc mơ vậy... Thực sự có một trò chơi cho mình tiền dễ dàng thế này sao? Em không biết nên vui hay buồn…”

Nhất Phong nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm đi, đầy lo ngại: “Anh cũng không nghĩ là họ cho mình tiền mà không có điều kiện gì đâu. Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận. Còn tiền này, chuyển vào sổ tiết kiệm đi.”

“Ừm!”

***

“5 phút đã trôi qua. Người chơi hãy tự động đặt điện thoại của mình xuống các ô gạch màu đỏ trên sàn.”

Nhất Phong và Hạnh An liếc nhìn nhau, rồi chậm rãi đặt điện thoại xuống ô màu đỏ.

Vừa lúc đó, ánh đèn trong phòng vụt tắt, không gian đột ngột rơi vào bóng tối, hội trường im lặng đến nghẹt thở.

Mất điện rồi!

“Chuyện gì vậy?”

Ai đó thốt lên, giọng run rẩy trong bóng tối.

“Nhất Phong!”

Hạnh An cũng gọi nhỏ, lo lắng cố gắng tìm bàn tay anh.

“Anh ở đây. Đừng sợ, nắm tay anh.” Nhất Phong đáp lại, cố giữ bình tĩnh chạm vào tay cô.

Trong khoảnh khắc, hai bàn tay nắm lấy nhau chặt cứng, tạo nên cảm giác an toàn trong tình thế bất an.

Hai phút sau, ánh đèn được bật trở lại, hắt xuống sàn, nơi mà tất cả điện thoại đã biến mất mà không để lại dấu vết.

Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mọi người đã bắt đầu trở nên hoang mang.

Người áo đen tiếp tục cất lên, như thể nhìn thấu mọi cảm xúc: “Bây giờ, 60 người chơi có mặt ở đây hãy xếp thành một hàng. Các bạn sẽ lần lượt tiến đến chiếc hộp màu đỏ ở giữa sảnh để bốc thăm vai trò của mình trong trò chơi Red Man. Sau đó, chúng tôi sẽ tổ chức công khai vai trò của từng người.”