Trò Chơi Sinh Tử

Chương 2: Quyết định

"Đây là cái gì? Trông giống 1 trang lừa đảo."

"Anh xem kỹ đi. Họ tổ chức một trò chơi, và người chiến thắng sẽ nhận được 100 tỷ. Chúng ta sẽ đổi đời đó, Nhất Phong à."

Nhất Phong bật cười khô khốc: "Em thật sự tin vào những thứ này sao? Mấy cái trò này toàn là lừa đảo thôi."

Hạnh An không biết nói sao cho anh hiểu, chỉ có thể bặm môi đáp: "Không phải. Em đã kiểm tra rồi. Đây là trò chơi có địa chỉ rõ ràng, không mất phí tham gia, và còn có giấy cam kết nữa. Thử nghĩ xem, nếu chúng ta thắng, không phải sẽ chấm dứt những tháng ngày cực khổ như hiện tại sao?"

Nghe âm thanh yếu ớt đó, anh có chút lung lay nhưng vẫn lý tính bảo: "Anh vẫn thấy không đáng tin. 100 tỷ không phải số tiền dễ dàng kiếm được. Rủi ro quá lớn."

"Nhưng anh, chúng ta không thử thì làm sao biết được chứ? Chỉ cần vượt qua vài thử thách là sẽ có tiền!"

Ánh mắt cô khẩn cầu nhìn anh.

Nhất Phong thở dài, lắc đầu ngao ngán nhưng rồi vẫn gật nhẹ.

"Được rồi. Cho anh ngủ tiếp một chút. Chiều anh sẽ cùng em đăng ký."

"Hì, vẫn là anh chiều chuộng em nhất, yêu anh." Cô khẽ mỉm cười, thơm lên má Nhất Phong một cái, tuy nhiên trong nụ cười có phần lo âu xen lẫn hy vọng mơ hồ.

Ngồi trên giường, Hạnh An vẫn có gì đó bồn chồn trong lòng. Không biết, trò chơi đó có đáng tin như lời quảng cáo không nhỉ?

***

Chiều hôm đó, đúng giờ hẹn, Hạnh An và Nhất Phong ngồi trước màn hình máy tính, cẩn thận điền từng thông tin đăng ký. Một đoạn video tự động mở lên khi họ nhấn nút "Xác nhận".

Trong video là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che kín. Giọng nói khàn khàn, u ám vang lên:

"Chào mừng hai bạn đến với Red Man. Trò chơi này không chỉ là thử thách, mà là sự đánh đổi… Có thể bạn sẽ mất tất cả, cũng có thể sẽ chiến thắng, nếu chiến thắng thì 100 tỷ sẽ thuộc về bạn."

Cả hai nhìn nhau, có chút bất an, nhưng đồng thời sự khao khát vẫn hiện lên trong ánh mắt.

"Ngày mai, 8 giờ tối, hãy chuẩn bị sẵn sàng đến địa chỉ mà chúng tôi cung cấp."

Màn hình đen lại, để lại một cảm giác nặng nề trong căn phòng nhỏ.

Nhất Phong quay sang Hạnh An, bắt đầu hơi lo lắng: "Anh không chắc, hay là đừng tham gia nữa. Họ nói đánh đổi tất cả là đánh đổi gì mới được?"

Đã muốn làm sao phải dừng lại, tính cách của cô không cho phép điều đó.

Hạnh An nắm chặt tay anh, ánh mắt kiên định: "Em không biết là đánh đổi gì. Nhưng em tin vào chúng ta, Nhất Phong. Chỉ cần em và anh cùng nhau, sẽ vượt qua được mọi thứ thôi. Với lại, chúng ta không có gì để mất mà."

Không có gì để mất...

Phải, Hạnh An là trẻ mồ côi, ba mẹ Nhất Phong thì vừa mất trong một vụ tai nạn 3 năm trước, nhìn chung cả hai bây giờ đều là người không có gia đình.

Hơn nữa, cách đây một năm công ty của ba mẹ anh để lại đã bị phá sản, vì một mình anh không chống cự nổi. Hiện tại, anh đang đối đầu với số nợ rất lớn, thứ duy nhất anh có được là Lâm Hạnh An, cô gái yêu anh sâu đậm mấy năm qua, không vì anh nợ nần mà từ bỏ. Nhất Phong đương nhiên hiểu, Hạnh An là hy vọng duy nhất của anh bây giờ.

Suy xét một lúc, anh gật đầu, nắm chặt tay cô: “Em nói đúng, chúng ta làm gì có thứ gì để mất.” Rồi anh tiếp tục mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cô: “Em đi đâu, anh đi đó.”

***

Khu nhà W, đường E, số 1.

Nhất Phong chậm rãi gõ cửa, bên cạnh là Hạnh An đang nép sát vào người anh. Cả hai nhìn nhau, tim đập thình thịch.

Cạch.

Cánh cửa bỗng nhiên tự động mở ra, trước mắt họ không có gì ngoài một hành lang trống rỗng, không một bóng người.

Chợt, Hạnh An đã phát hiện ra một chiếc hộp đen nhỏ nằm dưới sàn, với dòng chữ "Red Man" màu đỏ chói mắt.

“Nhất Phong, xem kìa.”

Hạnh An nhặt lên, tay run rẩy mở hộp ra. Bên trong là hai tấm thẻ màu đỏ, kèm theo là một tờ giấy cam kết trao thưởng cho người thắng và 1 tờ ghi chú với nét chữ viết tay nguệch ngoạc: "Chào mừng bạn đến với Red Man. Nếu đồng ý đánh đổi tất cả để chơi, hãy giữ lấy tấm thẻ màu đỏ và bật công tắc màu đen phía sau chiếc hộp để đến với trò chơi. Nếu không muốn, có thể bước ra cửa và quay về nhà bây giờ.”

Nhìn tờ giấy cam kết, Nhất Phong vẫn nhíu mày: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy, chuyện này hơi rủi ro…”

Hạnh An không kìm chế được lòng tham, cô vẫn kiên định với chuyện mình làm, cố nở nụ cười an ủi: “Phong, nghe em nói, món nợ 500 triệu của anh… em không muốn vì nó mà chúng ta phải cãi nhau nữa. Chỉ cần chiến thắng trò chơi này, chúng ta sẽ không phải trả nợ nữa, chúng ta sẽ được tận hưởng hạnh phúc bên nhau, đúng không?”

"Được rồi."

Thấy biểu cảm miễn cưỡng của anh, Hạnh An khựng người lại, rơi vào trầm ngâm. Thực ra anh phân vân rất đúng, cô cũng đang có chút lo sợ.

Cô bỗng tò mò hỏi: “Mà, Phong… đánh đổi tất cả sẽ là cái gì?”