Sau tiếng "Rầm", cánh cửa phòng đóng sầm lại, Hạnh An thở dài, mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc và bật máy tính lên. Bầu không khí im ắng trong căn phòng càng thêm phần u uất. Khi màn hình mở ra, một bức thư màu đỏ đột ngột hiện lên trong phần quảng cáo. Hạnh An nheo mắt, tay ngừng lướt chuột. Tò mò, cô ấn vào.
Ngay lập tức, dòng chữ "Phần thưởng 100 tỷ cho mỗi người chiến thắng" hiện ra chói lòa giữa màn hình. Con số khổng lồ ấy khiến cô không thể rời mắt, tim đập mạnh từng nhịp.
"Thật sao?" Cô thì thầm, khóe miệng bất giác cong lên.
Cơn hào hứng khiến cô bật dậy, không thể nén nổi sự kích động.
"Nhất Phong, Nhất Phong, mau vào đây đi!"
Ở phòng khách, Nhất Phong vẫn ngồi im lặng, mắt chăm chú vào đôi giày bị hư đang cố dùng keo để dán lại, như thể không muốn nghe thấy cô gọi. Nhưng rồi suy xét một lúc cũng hậm hực quay lưng lại, thở ra một tiếng đầy mỉa mai.
"Không vào!" - Giọng anh có chút lạnh lùng.
Hạnh An khựng người, cô quên mất, Nhất Phong vẫn đang giận cô, vẫn vì cái chuyện nhỏ nhặt là cô quên nấu bữa tối cho anh, chẳng may nó đã biến thành một cuộc cãi vã lớn. Anh đã giận đến mức ném vỡ chiếc bình hoa mà cô yêu quý nhất. Nhưng với số tiền đang dâng trước mắt, cô quyết không bỏ cuộc, phải tìm cách làm lành với anh mới được.
Hạnh An mở hé cánh cửa quan sát, thấy anh đang ngồi loay hoay làm gì đó ở chỗ để giày, cô chậm rãi tiến về phía anh, cố gắng lấy giọng ngọt ngào, vòng tay ôm lấy cổ anh từ sau.
"Nhất Phong, đừng giận nữa mà."
"Nhất Phong à."
"Tránh ra đi."
"Em không cố ý ngủ quên mà..."
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt chẳng mảy may cảm thông, miệng không ngừng trách móc: "Anh thấy em hết yêu anh rồi. Một cái báo thức cũng không cài nổi sao? Chẳng lẽ em không biết giờ này không còn cửa hàng đồ ăn nào mở nữa à?"
"Em biết em sai rồi. Anh tha thứ cho em lần này đi. Bây giờ, em nấu một bữa thật ngon bù cho anh nhé?"
Nhất Phong im lặng, nhớ lại cái lạnh lẽo của căn nhà khi vừa về đến, cảm giác trống trải đó chỉ khiến anh thêm chua chát. Thực sự không muốn tha thứ cho cô.
Hạnh An cắn môi, lặng lẽ quay vào bếp, chuẩn bị một bữa tối. Sau hơn 20 phút, đĩa mì ý thơm lừng được đặt lên bàn ăn. Cô nhìn anh, mỉm cười dịu dàng: “Nhất Phong, em làm xong mì rồi này. Anh lại đây ăn đi.”
Anh hừ nhẹ, cuối cùng cũng bước lại bàn, ngồi xuống một cách miễn cưỡng.
“Ăn đi.”
“Em không ăn à?”
“Em không đói. Anh ăn trước đi.”
Nhìn đĩa mì ý thơm lừng, bố trí đẹp mắt, trái tim anh chùng xuống một nhịp, khẽ cầm nĩa lên gắp một miếng bỏ vào miệng. Vị ngon lập tức bao trùm lấy tâm trí anh.
“Ngon không?”
Anh gật nhẹ.
“Ngon thì ăn hết đi.”
Tờ khăn giấy trong tay Hạnh An chợt nhẹ lướt trên khoé môi anh: "Dính lên miệng rồi này, để em lau cho."
“Ừm.”
Gương mặt Nhất Phong bỗng nhiên ửng đỏ. Quả nhiên anh vẫn không giận nổi cô gái anh đã quen gần 5 năm này. Có vẻ, đĩa mì ý và hành động thân thiết này đã giúp hai người làm lành. Trên môi Nhất Phong nở nụ cười tươi, nhìn cô một cách vui vẻ.
***
Sáng hôm sau, khi ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh vừa len lỏi qua rèm cửa, Hạnh An đã tỉnh giấc. Cô nhìn Nhất Phong vẫn say ngủ bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi có chút trầm tư. Trò chơi đó vẫn lởn vởn trong đầu cô suốt đêm qua.
Cô nhẹ nhàng lay anh dậy.
"Anh yêu, dậy đi."
Nhất Phong mở mắt, vẻ mệt mỏi xoay qua tìm chiếc điện thoại bật lên: "Mới 8 giờ thôi, anh vừa về nhà lúc 3 giờ sáng mà, còn buồn ngủ lắm..."
"Em xin lỗi vì làm phiền anh lúc này. Nhưng em đang suy nghĩ một chuyện quan trọng, muốn hỏi ý anh..."
Anh nhìn cô, nheo mắt khó hiểu.
"Lại chuyện gì nữa đây?"
Hạnh An lấy laptop, mở trang web của trò chơi "Red Man" ra và đưa cho anh xem.
Nhất Phong dù buồn ngủ nhưng vẫn cố tựa lưng vào thành giường, ngồi thẳng dậy, nhíu mày đọc thật kỹ từng dòng:
"Red Man?"