Trò Chơi Sinh Tử

Chương 8: Ngày 1

Căn phòng đầu tiên, phòng Hội Nghị với bầu không khí ám toàn mùi của sự căng thẳng. Từng toán người bước vào, nhìn quanh với ánh mắt dò xét.

"Quý vị có 6 phút để ghi nhớ căn phòng này." Giọng nói từ chiếc loa vang lên đột ngột, khiến ai nấy đều giật mình.

Phòng hội nghị chỉ có mỗi một màu trắng tao nhã, giữa phòng có một chiếc bàn trắng to, độ dài kéo từ đầu phòng tới cuối phòng và dãy ghế xếp ngay ngắn xung quanh.

Tiếp theo, 60 người lại được đưa sang căn phòng thứ hai. Mỗi góc phòng đều có những chi tiết kỳ lạ. Ánh đèn nhạt nhòa chiếu lên những bức tranh chân dung treo ngay ngắn. Một cảm giác rợn tóc gáy thoáng qua, khiến từng người đều bước đi rụt rè.

"Phòng thứ ba, phòng Khách, 6 phút để xem qua." Giọng nói từ hệ thống cất lên lần nữa, như một âm thanh kinh dị, doạ nạt tất cả.

"Ghi nhớ các hành lang và lối đi đến các phòng, điều này sẽ giúp ích cho hành trình của các bạn." Giọng nói lạnh băng lần nữa lại bắt đầu.

Những hành lang dài được chiếu sáng bằng đèn, nhưng không thể át đi sự đáng sợ khi đứng trong toà nhà chết chóc này. Ai nấy đều cảm nhận rõ ràng, có điều gì đó bất thường đang dần lộ diện, có lẽ là... một cơn ác mộng mà họ không thể thoát khỏi.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên những bức tường đã được lau chùi sạch sẽ, những bức tranh treo dọc hành lang đang nhìn họ với những phong cảnh lãng mạn. Nhưng, có sạch sẽ tới đâu cũng không che nổi những vết máu loang lổ chưa được lau kỹ trên tường.

Những khung cảnh "giả" này có lẽ sẽ tan biến chỉ sau một ngày nữa. Và sự thật về trò chơi này chỉ có một, gϊếŧ - hoặc bị gϊếŧ. Sống, hoặc sẽ không còn mạng trở về.

Ting tong - Trò Chơi Sinh Tử, ngày 1.

Bắt đầu.

Âm thanh còi báo động vừa tắt, sự lạnh lẽo như tiếng than khóc từ cõi âm ôm trùm lấy tất cả. Cả hội trường chìm vào bóng tối, sau đó khi mở mắt ra, tất cả mọi người đều đang ở một vị trí ngẫu nhiên do hệ thống sắp đặt.

Hạnh An chưa kịp định thần thì cơ thể đã như bị kéo tuột đi, cảm giác như rơi vào một khoảng không lạnh ngắt. Một giây sau, cô ngã bịch xuống nền đất cứng ngắc, đầu óc quay cuồng, trái tim đập loạn xạ. Cô mở mắt ra, mọi thứ rất u tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ bóng đèn chập chờn trên trần nhà.

Cô đã không còn ở hội trường nữa.

Xung quanh toàn là cây cối. Hít một hơi thật sâu, Hạnh An ngồi dậy. Hoá ra là vườn hoa. Không gian này lúc mới bắt đầu cuộc đi săn thật đáng sợ.

Giọt nước đọng trên những tán lá rơi tí tách xuống sàn, vang vọng trong không gian, cảm giác thật mất bình tĩnh.

Cô nhìn quanh, không thấy ai, cũng không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập mạnh trong tai.

Hạnh An đứng lên, cố giữ nhịp thở đều. Trong đầu đã bắt đầu chạy qua hàng loạt khả năng: Những người khác thì sao? Không biết đã có ai... bỏ mạng chưa?

Từng bước chân cô di chuyển nhẹ nhàng, tìm cách ra khỏi đây, gần như không phát ra tiếng động, vì cô biết rõ bất kỳ âm thanh nào cũng có thể dẫn dụ sát thủ.

Phải đi tìm anh ấy!

***

Cánh cửa phòng khách bật mở trước mặt Hạnh An. Một cô gái dáng người cao cao, thon gọn đang đứng đó, bộ đồ dính đầy vết máu loang lổ. Trên gương mặt ẩn là đôi mắt sắc lạnh như được bật chế độ chó săn.

Là… Minh Nhi, sát thủ đội 2.

Không… không thể nào…

Ánh mắt Hạnh An dán chặt vào gương mặt lạnh như băng của cô gái kia. Mắt mở to, chân cô lùi lại như bản năng, run rẩy không kiểm soát. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Minh Nhi không nói gì. Cô ta chỉ đứng đó, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao. Mái tóc dài được buộc gọn đuôi nhưng trông hơi rối, mỗi bước tiến đến gần như tiếng kim đồng hồ đếm ngược.

Dáng đi của cô ta không vội, nhưng lại áp đảo đến ngạt thở.

Hạnh An chưa kịp suy nghĩ gì, vội quay người bỏ chạy. Tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực, hơi thở dồn dập, chân thoăn thoắt tẩu thoát. Tiếng bước chân của Minh Nhi cũng vang lên ngay sau lưng rất đều đặn.

“Cô ta thực sự muốn gϊếŧ mình sao? Tại sao… tại sao lại là Minh Nhi?”

Cô vừa chạy vừa tự hỏi, nhưng đi được một đoạn, trong cơn hỗn loạn, Hạnh An bỗng khựng lại. Cô bỗng đứng yên, quay ngoắt người, hơi thở gấp gáp.

“Chờ đã!” Hạnh An hét lên: “Tôi và cô cùng đội… sao cô đuổi theo tôi làm gì?”

Minh Nhi chợt đứng lại, mặt không cảm xúc, ánh mắt vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu. Cô ta nghiêng đầu, môi nhếch nhẹ như cười khinh:

“Ai nói tôi đuổi theo cô?”

Hạnh An sững người.

“Vậy… là vì cái gì?”

“Số 37. Vừa chạy qua hướng này. Tôi đang vội tìm cô ta.” – Giọng Minh Nhi trầm, dứt khoát tiếp tục: “Không có chuyện của cô nữa thì đi đi. Đừng cản đường tôi.”

Dứt lời, Minh Nhi lướt qua người cô như một cơn gió. Hạnh An đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân toát mồ hôi lạnh mà lòng vẫn chưa hết run. Không biết nên thở phào… hay sợ nữa.

Nhưng mà, Minh Nhi đang đuổi theo ai vậy? Là con gái sao?