Một luồng hương lạnh xộc vào mũi — mang theo sự xâm lược rõ rệt.
“Thị tẩm của ta, đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu thân phận của mình? Ta nghĩ cần phải làm gì đó… để ngươi nhớ kỹ.”
Ithis – kiêu ngạo như một nữ thần phán xét kẻ phàm tục. Trong bóng tối lấp lánh của ánh nến, đôi mắt hổ phách của nàng lạnh lùng, không chút xót thương – đúng như những lời đồn về vị nữ hoàng tàn bạo, độc đoán của Ai Cập.
“Á—”
Tiếng xương cổ tay bị vặn lệch vang lên rõ ràng, cơn đau dữ dội như thủy triều tràn khắp thân thể, khiến Diệp Tri Thanh khẽ run. Mồ hôi túa ra, gương mặt vấy đầy đau đớn và kìm nén.
Sự chật vật của nàng rõ ràng khiến kẻ sau lưng càng thêm khoái trá. Ithis cúi sát xuống, hơi thở nóng ẩm quẩn bên tai nàng, giọng nói trầm thấp mang theo đầy ý trêu đùa:
“Nữ hoàng Punt, ngươi nói xem?”
Hơi thở ẩm nóng lướt qua vành tai, chui thẳng vào huyết mạch, khiến đầu óc nàng như bị nung đỏ, thần trí lảo đảo, tựa như đang bị roi quất dưới nắng cháy.
Diệp Tri Thanh thở dốc, l*иg ngực phập phồng hỗn loạn. Mí mắt nặng trĩu rũ xuống.
Bằng giọng điệu khàn khàn trộn lẫn run rẩy, nàng vẫn cố gắng nói rõ ràng từng chữ:
“Bệ hạ Ithis… nếu người chỉ muốn sỉ nhục ta, ta — thị tẩm của người — sẽ không khiến người thất vọng. Nhưng nếu người còn có mưu đồ khác… thì giữ đúng lễ nghi hoàng thất chính là bước đầu tiên để đạt được điều đó.”
Phía sau không có hồi đáp. Diệp Tri Thanh không nhìn thấy nét mặt Ithis, càng không đoán nổi nàng đang nghĩ gì.
Không khí trở nên quỷ dị mà yên ắng, chỉ còn tiếng thở gấp dồn dập của Diệp Tri Thanh vang lên trong phòng.
Tóc xoăn ướt đẫm dính chặt vào sau cổ trắng nõn, mồ hôi từng giọt rịn ra nơi làn da như ngọc. Một khung cảnh mang nét quyến rũ hỗn loạn kỳ lạ. Ánh mắt Ithis trầm xuống, cổ họng khẽ nuốt khan, rốt cuộc buông tay, lui lại một bước.
Diệp Tri Thanh rên khẽ, cả người đổ sụp lên ghế, cổ tay bị bẻ quặp xuống, sưng vù, tấy đỏ, chỗ xương cổ chân cũng hằn lên vài vết bầm u ám.
Cơn đau xé từng cơn như muốn đẩy nàng ra khỏi ranh giới chịu đựng. Ý thức mờ dần, cuối cùng nàng cũng ngất đi.
Ithis bước chậm đến bên nàng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt mê man kia. Môi tái nhợt, chân mày khẽ nhíu. Nhìn xuống cổ tay sưng tấy kia, ánh mắt Ithis thoáng xẹt qua một tia bực bội khó hiểu.
Trước nữ tù nhân đặc biệt này, Ithis cảm thấy bản thân luôn khó mà kiềm chế được cơn hung hãn trong lòng. Nàng nhìn nàng ấy rất lâu, rồi khẽ thở dài, quay lưng rời đi.
Trong một gian phòng rộng rãi và sáng sủa hơn hẳn, ánh sáng dịu dàng lướt qua khung cửa, trải dài trên sàn đá trắng. Ithis đang ngồi phía bàn, chăm chú xem xét chiến sự mới nhất, còn Diệp Tri Thanh vẫn nằm yên trên giường mềm bằng vàng chưa tỉnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ánh sáng chạm đến mí mắt, Diệp Tri Thanh chậm rãi mở mắt. Mùi thuốc dịu nhẹ thoảng qua, cơ thể vẫn còn đau nhức, nơi cổ tay truyền đến cảm giác mát lạnh.
Quay đầu sang, nàng thấy cổ tay mình được bôi đầy một lớp thuốc màu nâu sẫm, lành lạnh dễ chịu. Chỉ còn hơi nhói khi cử động nhẹ, vết sưng tím cũng tan đi phần nào.
Đánh một cú rồi cho kẹo?
Diệp Tri Thanh liếc sang Ithis đang chuyên tâm xử lý công vụ, không nói gì, trong lòng thầm mắng nàng là một bạo quân đích thực.
“Nhìn đủ chưa? Thị tẩm của ta có hài lòng không?”
Diệp Tri Thanh giật mình nhận ra mình đã nhìn nàng quá lâu. Nàng bình tĩnh nhướn mày, thành thật đánh giá không chút thiên vị:
“Hài lòng.”
Ithis đặt cuộn giấy cói xuống, ngước mặt lên, ánh mắt sắc lạnh chợt lóe:
“Nữ hoàng Punt, hãy nhớ kỹ lời hứa của ngươi. Đừng khiến ta thất vọng. Hậu quả… không phải thứ ngươi có thể gánh nổi.”
Trên người Diệp Tri Thanh có quá nhiều điều chưa rõ, mà Ithis — xưa nay vẫn luôn là một thợ săn kiên nhẫn. Từng bí mật, từng lớp vỏ bọc — nàng sẽ đích thân bóc ra hết.
Dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào — hay là không từ thủ đoạn.
Thấy Diệp Tri Thanh đã tỉnh lại, Ithis không ở lại lâu. Nói xong liền rời đi.
Lamassu vẫn luôn chờ ngoài cửa, cẩn thận bưng một thau nước sạch vào.
“Cô Diệp, rửa tay xong ta sẽ bôi thuốc cho cô lần nữa.”
“Á…”
Dù động tác của Lamassu rất nhẹ, nhưng khi thuốc bị rửa trôi, Diệp Tri Thanh vẫn không nhịn được mà rên khẽ vì đau.
“Cô Diệp, cô không nên chọc giận bệ hạ…”
Gương mặt Lamassu thoáng hiện vẻ lo lắng, động tác càng thêm dịu dàng.
Mấy ngày qua tiếp xúc, tuy Diệp Tri Thanh lúc nào cũng trầm lặng, nhưng khi trò chuyện, Lamassu luôn cảm nhận được sự dịu dàng và tôn trọng từ nàng — thứ mà nàng chưa từng cảm nhận từ các quý tộc Ai Cập khác. Vì vậy, nàng đã sớm nảy sinh thiện cảm.
Diệp Tri Thanh chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, ba phần trêu chọc, bảy phần tự giễu:
“Lamassu, ta chẳng qua chỉ là một nữ hoàng vong quốc, không còn tôn nghiêm, chỉ mong được sống. Sao dám có gan chọc giận nữ hoàng Ai Cập.”